Tôi bắt đầu cảm nhận được cái se lạnh của mùa thu Hà Nội, khi những đợt gió đầu mùa chỉ khẽ mơn man trong cái lạnh nhè nhẹ giữa tiết trời râm mát, khi những ánh nắng chói chang vàng dệt của mùa hè đã không còn mà thay vào đó là một tấm áo choàng vàng nhạt khẽ vắt mình lên những thân cây, cửa kính, khi những con ve không còn ngân nga khúc nhạc hè….mùa thu, mùa của tình yêu chớm nở và có lẽ cũng là mùa đẹp nhất trong năm. Mùa thu nó khiến con người ta quên đi những ngày đi chơi, hội hè rong ruổi cùng bạn bè đồng trang, mà cuốn vào việc học của đầu năm, đầu kỳ….
Hoa – một cô bé hồn nhiên, vô tư và xinh xắn, cá tính lại khá mạnh mẽ và hướng ngoại. ở lớp cô làm lớp trưởng rất gương mẫu và quyết đoán. Vì vậy không có tên con trai nào dám léng phéng đến gần tán tỉnh hay làm quen cả. Một lần trong giờ học thể dục, đang mải đứng chỉ đạo xếp hàng ngũ trong lớp sao cho chỉnh tề thì….bốp….quả banh bay xoáy vô tình tìm trúng vào đầu Hoa, cô bé choáng váng, tay ôm đầu răng môi tranh nhau va chạm, miệng thoăn thoắt nói chửi đứa nào vô phước đá banh vào đầu mình. ở phía xa kia… Phong – cậu bạn lớp kế bên chạy đến, vẻ mặt nhăn nhó tới xin lỗi. Không thèm để ý đến lời của tên con trai kia, Hoa gắt gỏng :
- Cậu cứ đứng đó, cậu ૮ɦếƭ với tôi rồi
Bên ngoài Phong nghe thấy mấy đứa con trai trong lớp bàn tán to nhỏ
- Mày liệu mà chạy đi, chứ cứ đứng đó thì kiểu gì cũng nhận hành cả rổ của bà chằn về mà ăn, mà hành lại toàn là hành tây mới khổ chứ
Mới nghe đến thế, chưa kịp phản ứng sao thì Hoa đứng dậy, đưa mắt sắc lạnh tròn xoe hình viên đạn sang nhìn. Phong giật thốt người, linh tính có điều chẳng lành sắp xảy ra
- Ông có biết ông vừa làm gì không?
- Ơ thì mình lỡ đá banh vào người bạn, cho mình xin lỗi…
Chưa nói dứt câu thì Phong bị Hoa dí trái banh thật mạnh vào иgự¢, hự
- Đó, ông thấy sao? Banh mới trúng иgự¢ mà đã kêu lên nói gì vào đầu, nể tình ông biết trên biết dưới, thành thật xin lỗi mà tôi bó quá cho lần này, lần sau mà còn vậy thì tập xác định đi nhá
Phong chỉ biết đứng lặng người và gật đầu. Không nghĩ là một cô gái bề ngoài xinh xắn, yếu đuối như vậy mà cá tính lại mạnh mẽ đến thế. Hoa…thật khó hiểu hơn cái bề ngoài của cô.
Kể từ hôm đó, Phong tự nhiên lại nhớ Hoa, nhớ cái giọng nói có phần cứng cỏi pha chút mạnh mẽ của đàn ông. Còn Hoa, sau màn lên giọng với cậu con trai lớp bên, đôi lúc nghĩ lại cái khuôn mặt thất thần đến tội lỗi của anh bạn đó làm cô cười khúc khích một mình mà cô vô tình không biết rằng, mình đã thích Phong từ lúc nào rồi. Từ đó, mỗi lần đến trường Phong đều lén đi qua lớp Hoa để đưa đôi mắt thăm dò nhìn qua một lượt coi Hoa đang làm gì, có lúc hai đôi mắt chạm nhau, Hoa đỏ mặt quay đi, Phong mỉm cười ngờ nghệch làm đám bạn ngơ ngác không biết chuyện gì nữa. Có lần Phong bị ốm 2 ngày liền không tới trường được, Hoa vờ đi sang lớp bên cạnh trao đổi kinh nghiệm với lớp trưởng bên đó rồi đưa mắt nhìn qua, không thấy Phong, Hoa cất tiếng hỏi
- Cái cậu bạn cao cao, tóc xoăn, mặt tròn, mũi cao lớp này sao không đi học à?
Lớp trưởng Liên đáp :
- Ơ thế Hoa quen Phong lớp Liên à? Cậu ấy bị ốm 2 ngày nay rồi, Liên tính chiều nay cùng mấy đứa ở lớp tới thăm, Hoa đi cùng cho vui
- Ơ nhưng mà Hoa
- Thì tiện đây đi cùng rồi về học nhóm với Liên cũng được
Hoa miễn cưỡng gật đầu.
Nhà Phong nằm trong một con hẻm nhỏ, bố Phong là kỹ sư xây dựng cho một công ty nước ngoài có chi nhánh tại Việt Nam nên phải đi làm cả ngày, mẹ phong làm việc cho một công ty dịch vụ, hôm nay được nghỉ nên ở nhà chăm Phong, em gái mới học lớp 5 hãy còn con nít và láu lỉnh lắm. Tới nhà thấy Phong nằm giường, tay cặp chiếc nhiệt kế, cả đám chạy tới, đứa cầm tay, đứa xoa đầu, hỏi han khiến Hoa đứng ngoài nhìn vẻ mặt khó chịu lạ thường, cũng chẳng biết từ khi nào mà nhìn thấy mấy đứa con gái, dù là cùng lớp lại gần Phong mà cô lại có cảm giác khó chịu như vậy, phải chăng cô đã yêu Phong? Cô đứng ngơ ngáo giữa cái dòng suy nghĩ ấy rồi bỗng hét lên :
- “ không thể nào ”
Tiếng Hoa hét lên khiến mấy đứa bạn giật mình quay ngoắt lại, Phong rướm người nhìn ra thấy Hoa, Hoa đỏ mặt hai tay đưa lên phân bua :
- À không có gì ? tại mình thấy ông kia khoẻ mạnh như voi bỗng nhiên đổ bệnh ốm yếu nên ngạc nhiên ấy mà…
Phong nhìn thấy Hoa, vẻ mặt ngạc nhiên xen kẽ bối rối, miệng nói từng chữ
- Hoa ngồi chơi….
Một lát mẹ Phong mua cháo về, gặp mấy đứa rồi chuyện trò về bệnh tình của Phong, căn nhà trước giờ chỉ có hai vợ chồng và hai đứa con nay bỗng nhiên rôm rả hẳn nên, không ai còn để ý đến nhân vật chính là Phong nữa.
***
Phong khỏi bệnh, nhưng lại bị căn bệnh mà ai yêu nhau cũng phải một lần trải qua. Bệnh tương tư.
Từ khi tương tư Hoa, Phong trở thành một con người nguyên tắc hơn, ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng hơn và dường như trái tim Phong trở nên vô cảm trước bao người con gái khác, mọi ý nghĩ trong đầu giờ chỉ có Hoa
Từ đó, Phong cứ chăm chăm xin số điện thoại của Hoa từ Liên – liều thuốc chữa bệnh tinh thần của Phong –
- Nhưng mà ông phải khao tôi ăn một bữa chè thật đã rồi tôi mới cho, à không cả nhóm tôi chứ
Phong ra chiều điếng người
- Như bà mà còn đi một lúc 3 ly chè, cả nhóm bà có mà tháng này tôi ăn sáng bằng mì tôm và nước lọc thay vì gặm bánh mỳ với trà đá à ?
- Trời, cái đồ kẹt xỉ, vậy thì ông cứ ngồi đó mà mơ mộng một phép màu trong truyện cổ tích, sẽ có một bà tiên răng hay ông bụt tới giúp ông có số điện thoại của nàng đi nhá
- Ơ không, tôi nói vậy thôi chứ, ăn mì tôm thì cũng đã làm sao, cho tôi số đi .
- Ok, cứ vậy mà làm
Từ hôm có số của Hoa, Phong chúi mũi vào cái điện thoại và không rời nó nửa bước, cứ mỗi lần nhắn tin khoảng 10 phút mà không thấy Hoa nhắn tin lại thì lòng lại như lửa đốt, bần thần đi đi lại lại…tin nhắn tới thì vồ ngay điện thoại bấm lấy bấm để, có lần có tin nhắn của +199 hay +197 tới làm anh chàng buồn tiu ngỉu, thấy vậy bé Lan em gái kêu lên
- Thế cái chị “Em xã:” gì đó lại không nhắn tin với hai hả?
- Mày thì biết cái gì, học bài đi.
Phong gắt gỏng quát em làm đứa em gái tròn xoe đôi mắt long lanh, đỏ đỏ và rơm rớm nước mắt. Thấy vậy Phong lại dỗ em
- thôi Lan nín đi, học bài đi, tí nữa anh hai mua cho em kem ăn nha, ngoan nào
Đứa em phụng phịu hờn rỗi.
Trời mùa đông lạnh lẽo khiến bao cặp đang yêu trở nên gần gũi nhau hơn, quấn khăn quàng cổ bước ra đường Phong vô tình bắt gặp Hoa tay trong tay tung tăng với tên con trai khác, lại còn mặc áo khoác cặp nữa chứ, điều mà trước giờ Phong muốn mà Hoa không cho
- anh cứ mặc vậy thôi, mặc áo cặp em sợ người người đánh giá, anh nhìn thì phong lưu, lãng tử còn em lại là lớp trưởng, trông vậy khó coi.
Phong điếng người nhìn theo, tay không quên cầm điện thoại nên nhắn tin vào máy Hoa “ em đang làm gì á? ”
“ em đi chơi cùng bạn, gì không anh”
“ bạn em là con trai hả ?”
Không thấy Hoa trả lời, Phong cầm máy gọi thì điện thoại thuê bao, Phong lên xe chạy một mạch về, trong đầu không muốn suy nghĩ chút gì, qua quán trà sữa mua đúng loại mà Hoa thích như một thói quen rồi về nhà. Về tới nhà, Phong vất bịch trà sữa vào bàn học của đứa em gái khiến nó ngơ ngác nhìn anh hai. Phong không nói gì lên gác đóng sầm cửa lại rồi mở máy tính vô facebook chém gió với mấy girl cho bõ tức. Một lát thấy đèn facebook “ vịt con kute” sáng, Phong liền nhắn tin qua hỏi, không thấy Hoa trả lời, lòng như lửa đốt khi thấy Hoa cập nhật dòng status “ gia đình là số một, bạn bè là số hai” rồi thay đổi trạng thái đang hẹn hò với cái tên mà Phong nhìn thấy đi cùng Hoa lúc vừa rồi. Phong tắt facebook gấp máy rồi tự dày vò mình “gia đình là số một, bạn bè là số hai thế người yêu là số mấy? Anh còn là gì trong tim em? Tự nhiên lại thay đổi trạng thái hẹn hò, cái điều mà trước giờ anh mong muốn mà em không chịu”. Nằm xuống giường Phong đấm thùm thụt vào gối kiểu giận cá chém thớt tự nhủ lòng phải quên Hoa đi. Thế nhưng được một ngày rồi chiều chiều lại phóng xe qua nhóm lớp học thêm đứng lén nhìn Hoa, tim đau thắt khi thấy Hoa dắt bộ về, xe Hoa bị hư. Đi sau vừa thấy tội vừa thấy thương mà chẳng giúp được gì. Hai đứa chiến tranh lạnh !
Tôi ghét em, em là con vịt đáng ghét, ngày nào tôi cũng nhắn tin hỏi thăm, ngày nào tôi cũng nhích từng nhích chậm rãi nhìn em đi bộ từ phía sau. Em thì vẫn hồn nhiên vui tươi bên đám bạn mà vờ như không có chuyện gì xảy ra – em…một người sống rất thật với cảm xúc của mình.
Tối đến, hết lên face rồi lại trực chờ điện thoại, thời gian đó tôi chẳng học được chữ nào vào đầu cả, lúc nào cũng có suy nghĩ về em, không biết tối đến không được tôi kể chuyện…Ma miễn phí, hay được tôi hát nhạc…rap cho em nghe thì em có ngủ ngon không? Vì mỗi lần như thế tôi muốn chắc rằng : “ em có được ngủ ngon khi không có tôi pha trò hay không” tôi sợ rằng em khó hiểu hơn cái vẻ bề ngoài luôn vui cười của em. tôi e ngại khi không biết rằng em có hài lòng với tình yêu mà tôi đem tới. chính vậy nên điểm kiểm tra một tiết của tôi rớt hạng thê thảm, đang là học sinh ưu tú của lớp mà bỗng nhiên “độn sổ”. Sợ mẹ la mắng tôi cất thật kỹ giấy kiểm tra trong học bàn, ấy vậy mà nhờ đứa em hoạt bát và hết mực yêu thương tôi hai nên mẹ biết tôi bị điểm kém. Phong vốn là cây văn của lớp, ngoài ra các môn tự nhiên phong cũng không kém gì các bạn có học lực giỏi của lớp.Tối đến hết mẹ đến bố la mắng Phong làm Phong không còn mặt mũi nào nữa mà chỉ biết chúi mắt xuống bàn dạ vâng răm rắp.
“ chuyện mà tôi thay đổi trạng thái trên facebook, chuyện mà tôi đi với bạn trai khác hoàn toàn là có lý do. Đó là cậu bạn thân của tôi, cậu ấy muốn nhờ tôi làm người yêu để cho cô gái khác không theo đuổi nữa. Chuyện chỉ có vậy ! anh có tin hay không là tuỳ. Gặp nhau 7h tối ở quán như mọi khi nếu anh muốn nghe lời giải thích”
Tin nhắn từ Hoa vừa gửi tới thì Phong đứng bật dậy, đôi mắt đầy vẻ hy vọng. Anh vội vã chạy xuống dưới nhà lấy xe mặc kệ lời mẹ gọi với lại.
Tới nơi, Phong thấy Hoa cùng anh bạn đang ngồi tám chuyện vẻ mặt vui tươi hồn nhiên. Thấy Phong, Hoa đứng dậy
- giới thiệu với Sơn, đây là người yêu của Hoa
Sơn khẽ gật đầu chào rồi bắt đầu câu chuyện….
***
Vào đại học, Hoa học trường ngoại thương mà cô vẫn mơ ước từ nhỏ còn Phong phải học kinh tế quốc dân mặc dù đấu tranh mãi mới bố mẹ để học trường báo chí theo đuổi đam mê mà không được. Những tưởng chuyện tình yêu có chút ngây ngô, vụng về của cái thời áo trắng học trò sẽ mãi trọn vẹn cùng năm tháng sinh viên, thế nhưng Phong và Hoa chỉ duy trì được nó những năm đầu sinh viên. Sang năm thứ 3, bố Phong được đề bạt lên giám đốc nên phải thường xuyên qua nước ngoài. Mẹ Phong thì đi thị sát khu du lịch mới nên cũng phải đi cả ngày, ở nhà không ai quản, Phong lại lao mình vào game và những cuộc chơi thâu đêm cùng đám bạn. Có hôm chơi game tới 3h sáng mới đi ngủ, mặc kệ mỗi sáng tin nhắn của Hoa liên tục gửi tới máy. Có lúc vì ham mê chơi game quá mà Hoa gọi Phong không bắt máy, hai đứa giận nhau cả tuần….
Em nói tôi khó hiểu, em giận rỗi quay mặt bỏ đi, tôi bực tức gọi lại :
- chia tay đi
- chia tay thì chia tay, anh nghĩ anh báu lắm chắc. Em hét toáng lên rồi chạy thật nhanh vào nhà.
Tôi bực tức đạp mạnh chân vào cổng. Em là đồ con gái vô tâm, giận nhau chẳng bao giờ em chịu xin lỗi trước. Một thằng con trai như tôi mà cứ lúc nào cũng theo sau em mãi thế ? tôi quyết định rồi, lần này tôi sẽ không nhân nhượng em nữa. Tôi sẽ tắt máy, chủ động ngừng liên lạc với em một tuần, thử xem ai là người chịu thua. Mỗi lần bật facebook lên thấy em online cái hình đại diện cười ngộ nghĩnh khiến tôi bật cười nhưng nghĩ lại lúc em giận rỗi chạy đi tôi lại nóng mắt. Tôi quyết định không nghĩ về em nữa nhưng cứ được một lúc rồi lại nhớ em đến không chịu được, tôi quyết tâm giấu thật kỹ cái điện thoại đi vì cứ mỗi lần nhìn vào nó là tôi lại cảm thấy ngứa mắt vì nó làm tôi nhớ đến em. Tôi bắt đầu với những mẩu truyện ngắn dở dang nhưng chẳng viết được gì, ngồi vào bàn vẽ cũng “ vẽ gà hoá vịt ”. Tôi lại mở máy, em đang online nhưng tôi mặc kệ. Tôi tắt face rồi chơi game….
- Phong? Nghe nói mày mới đi ải lượm được đồ? Tối nay nhậu mừng sự kiện này chứ?
- ừ nhưng để khi khác được không? Mấy bữa nay bồ tao nó khó lắm…tao sợ
- Mày sợ cái gì? Đồ nhát gan. Con gái thì mình phải cứng rắn tụi nó mới không làm tới. À…nghe nói tối nay thằng Hậu nó dẫn bạn gái ra mắt thì phải, tiện tụi mình rủ nó đi luôn cho vui. Mày thấy sao?
- ừ…thôi cũng được.
….
- xin giới thiệu với các Anh em gần xa….đây là bồ tao : Linh. Còn đây là các chiến hữu vào sinh ra tử với anh trên cửa ải combat.
Linh khẽ gật đầu chào mọi người một cách nhẹ nhàng, ánh mắt từ tốn e dè, khuôn mặt hình trái xoan với làn da trắng muốt, cử chỉ khuôn phép như con nhà gia giáo, vẻ đẹp của sự trong trắng ngây thơ. Chẳng bù cho cô bạn đi cùng, lúc nào cũng hò hét cười đùa hết mình, tính tình biểu hiện ngay của “ con nghiện game có hạng”.
- Ơ ? thế đây em này là ai hả Hậu?
- À quên mất, đây là mỹ nhân trong bang hội của chúng ta. Tụi mày còn nhớ “ nữ_tướng_A&B” không? Chính là em nó. Em nó tên là Trang.
Cả đám chỉ biết “ ồ ” lên một tiếng ngạc nhiên
- Tại hạ thật là bái phục bản cô nương, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.
Giọng của Phong vừa cất lên, Trang quay sang nhìn Phong – đôi mắt lờ đờ của kẻ uống khá nhiều rượu. Rồi cô cứ xun xoe đến cạnh và chuốc rượu cho Phong như thể đã tìm được kẻ giai nhân. Đang vui nên cả hai đều uống rất nhiều. Phong bắt đầu cảm thấy người lâng lâng, đầu óc quay cuồng, choáng váng vì men rượu rồi chỉ loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó đưa Phong về và cảm thấy một đôi môi mềm mại, một thứ vị xa lạ. Sau đó Phong chìm vào trong giấc ngủ và còn chẳng biết chuyện gì nữa. Phong vô tình không biết rằng, Hoa đã đau đớn chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối ở một bàn khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cầm điện thoại lên không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Hoa vào máy như thường lệ, linh tính có điều gì đó chẳng lành, Phong liền gọi ngay cho Hoa nhưng đều không liên lạc được. Phong bắt đầu phát hoảng lên rồi tìm khắp nơi mà Hoa có thể đến nhưng đều vô vọng. Phong chợt nhớ tới quán trà sữa – nơi mà lần đầu tiên hai đứa hẹn nhau. Tới nơi, Phong thấy Hoa ngồi nép mình vào cái bàn trong góc khuất, tay tựa vào cửa kính, đôi mắt đỏ ửng lên có lẽ vì khóc rất nhiều. Khẽ lại gần nắm đôi bàn tay bé nhỏ của Hoa, bỗng cô rút tay lại và nhìn Phong như thể sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì :
- Chia tay đi, chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây
- Ơ……nhưng mà…..tại sao chứ?
- Chẳng sao cả, thích
- Anh có làm sai chuyện gì thì em nói đi chứ, tại sao lại chia tay? Anh không hiểu
- ừ, đúng rồi, anh thật khó hiểu, chúng ta có lẽ đã không hợp nhau từ lâu rồi. Chia tay là cách tốt nhất để cả hai được vui.
- Nhưng?
Còn chưa nói xong, Hoa đã lạnh lùng đứng dậy, đi nhanh ra cửa bỏ mặc Phong ở lại với khuôn mặt ngơ ngác còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa. Chia tay? chuyện tình 3 năm bay ✓út theo lời nói của em thôi sao?
Tôi trở về nhà với tâm trạng bực tức, cáu gắt. Tôi cố ngồi nghĩ lại chuyện hôm qua nhưng chẳng nhớ ra gì hết. Được một lúc, tôi quyết định tìm Hậu cùng mấy đứa tối qua, tìm cho ra nguyên nhân.
- Sao thế ông tướng ? công nhận bữa nay mà gan thế, dám hôn người khác trước mặt Hoa luôn
- Mày nói sao? tao không hiểu? Tao làm gì có….
- Thôi đừng dấu, hôm qua rõ ràng tao thấy mày với con Trang, hai đứa….
- Thôi, chơi với nhau mày cũng biết tính tao, hôm qua thật sự có chuyện gì?
- ừ thì…em Trang hôn mày….
Tôi bắt đầu hiểu hết chuyện, lấy xe phóng một mạch đi tìm Hoa. Màn đêm bắt đầu buông xuống trên mọi nẻo đường thành phố, ùa vào dòng người đông đúc trên đường, Phong vẫn mệt nhoài tìm kiếm Hoa, đến cả nơi quán trà sữa hai đứa từng hẹn nhau cũng không có. Hoa thật sự giận rồi ! bỗng điện thoại rung, Hậu gọi :
- mày tới ngay quán bar hôm bữa đi, tao có cái này cho mày xem.
- Khi khác đi, tao đang bận
- Đến ngay đi, nếu như mày muốn có câu trả lời
Phong vội vã chạy xe đến quán. Tới nơi Phong thấy Hoa say mèn, mất tự chủ rồi bị thằng con trai lạ mặt rìu đi. Phong cố tình đi theo thấy hắn vội vã đưa Hoa tới 1 căn phòng rồi bắt đầu hành động của kẻ tiểu nhân. Tới lúc này Phong lao tới đạp mạnh vào tên kia khiến hắn chúi nhào đầu xuống đất miệng không khỏi kêu rú một tiếng đầy kinh hãi. Phong lấy chăn che người cho Hoa rồi tính lao tới bồi cho tên kia mấy cú nhưng đúng lúc đó Hậu và đám bạn tới can ngăn.
Mấy ngày sau….
- Em xin lỗi, tại em mà mọi chuyện như vậy.
- Không. Anh mới là người có lỗi, tại anh sai vì đã không giải thích được
- Đã nói em sai mà, anh lỳ ghê.
Phong khẽ nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Hoa rồi thủ thỉ :
- Xin lỗi em, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ, sẽ luôn yêu thương và quan tâm em nhiều hơn.
Hoa nhìn Phong rồi khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ và khẽ ngả người nằm gọn trong vòng tay người yêu, mắt lim dim ngủ như đứa trẻ.
- Em ngủ đấy à?
Hoa không trả lời, cô khẽ nhắm mắt và cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu. Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Hoa – “ em ngủ ngoan nhé, sau này dù có chuyện gì đi nữa em sẽ mãi bên anh, yêu em” .
***
Thời gian dần trôi, hai đứa giờ cũng đã học xong đại học, Hoa thì quyết định làm việc cho một công ty đầu tư của nước ngoài có trụ sở tại Việt Nam. Phong thì bị bố gọi qua nước ngoài để cùng làm việc. Ngày đi, Phong hẹn Hoa ra quán trà sữa quen thuộc, quán vẫn như vậy, tuy không sang trọng nhưng nó toát lên vẻ thanh lịch lạ thường. Bước tới quán Phong đi thẳng tới cái bàn trong góc mà hai đứa từng ngồi, cái bàn với bao kỷ niệm, buồn có, vui có và còn có cả….nước mắt nữa. Tới bàn đã thấy Hoa ngồi ở đó tự bao giờ, cô không gọi trà sữa như mọi khi, cái điều lạ kỳ này khiến Phong không khỏi thắc mắc và lo lắng. Hoa hôm nay đẹp lạ thường, vẻ đẹp tinh nghịch, trong sáng ngây thơ nhưng gương mặt thì buồn man mác, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ.
- Em đến lâu chưa ?
- Dạ, cũng được một lúc rồi.
- Sao em không gọi trà sữa ra uống như mọi lần ?
- Vì hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mà có lẽ bao cô gái có người yêu cũng cảm thấy bất an lo lắng khi người mình yêu của họ đi xa, em không gọi trước là vì muốn biết chắc rằng anh sẽ uống loại gì anh thích mà không nhất thiết phải theo em như mọi khi, em muốn hai đứa mình có một tình yêu bình đẳng và nồng nàn nhất, không ai ép buộc ai.
Hoa vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, điềm tĩnh để khoả lấp đi nỗi buồn của mình. Nhìn Hoa lúc này, Phong không khỏi che dấu được những giọt lệ rơi xuống.
- Ơ kìa. Sao bỗng nhiên anh khóc ? em có bắt nạt anh như mọi khi đâu?
Hoa giả vờ lém lỉnh, vui vẻ để xua đi bầu không khí nặng nề bỗng bao trùm lên Phong.
- ừ….anh xin lỗi, đáng lẽ ra một thằng con trai như anh không nên để em thấy cảnh này….
- cái anh này, em đùa tí mà cứ như con nít ấy, thôi ngoan nào, phải ngoan thì chị mới mua kẹo cho em ăn chứ ?
Phong không khỏi buồn cười khi thấy vẻ nhí nhảnh, hồn nhiên, vô tư của Hoa những ngày còn là học sinh cho tới giờ, hai đứa đùa vui vẻ khiến không khí cả quán trở nên dộn dàng hơn. Một lát…
- em ơi….anh có lẽ sẽ đi qua Pháp bảy năm, em đợi anh được chứ ?
- ừ, em sẽ đợi, nhưng anh nhớ là phải về với em nhé.
- Anh hứa….tình yêu của anh ạ.
Quãng thời gian xa nhau bảy năm có lẽ là khoảng thời gian dài dằng dặc đối với những ai đang yêu. Người ta nói nước Pháp là đất nước của cái đẹp, của những điều tuyệt mỹ, diệu kỳ và còn….của những tình yêu đẹp. Nhất là với một người có tâm hồn lãng mạn như Phong thì khó có thể giữ được tấm chân tình.
Thời gian bảy năm gần trôi qua, Hoa giờ đã là giám đốc công ty, công việc bận rộn với thời gian dường như làm phai mờ vẻ đẹp trong sáng, kiêu sa của cô ngày nào.
- con định bao giờ mới lấy chồng đây? con cứ chờ thằng Phong đến khi nào ? biết đâu bên đó nó có người khác rồi thì sao?
- mẹ. Sao mẹ lại nói thế, con với anh ấy vẫn yêu nhau mà
- con cũng đã lớn lắm rồi, suy nghĩ cũng chín chắn rồi, mẹ không nói con được, nhưng mai chủ nhật cứ theo mẹ đi xem mặt người ta nha. Thằng Huy con bác Vân mới du học bên Pháp về, nghe đâu nó được làm giám đốc công ty Melinh Plaza đấy, nó bằng tuổi con mà học giỏi lại cao ráo, đẹp trai.
- Đẹp trai thì mẹ đi mà mối cho người khác, con không thích.
- Ơ cái con bé này, lớn rồi không xem mẹ nói ra gì à? Con cứ đi đi, không ưng thì thôi, không lấy, có mất cái gì đâu mà con cứ làm quá lên nhỉ? Mai cứ đi với mẹ.
- Thôi tuỳ mẹ. Chỉ một lần này thôi đấy
- Rồi, rồi, mẹ biết rồi.
Đến ngày hẹn Hoa ăn mặc giản dị , vẫn chiếc áo công sở và cái quần âu. Quán ăn nhìn từ ngoài vào có vẻ đẹp và sự sang trọng đúng với phong cách châu âu, vẻ ngoài được quét sơn xám, cửa kính trắng muốt, một đội ngũ đứng lễ tân chỉnh tề đón khách. Cung cách phục vụ chu đáo, nghiêm túc.
- Đây cũng là nhà hàng của Huy đấy con à.
Hoa không nói gì chỉ đi theo mẹ, vẻ mặt bí xị, ỉu xìu như bánh bao nhúng nước. Tới nơi Huy đưa tay ra bắt và chào hỏi lịch sự, khiến Hoa bỗng chạm phải ánh mắt đầy vẻ kiêu hãnh của Huy khiến cô chững người lại rồi một cảm xúc thôi thúc kỳ lạ bỗng le lói trong người, như muốn đưa người ta vào giấc mơ đẹp vậy, cái cảm giác này….hệt như cảm lần đầu tới nhà Phong vậy.
- Ơ kìa, người ta đang chờ con bắt tay chào lại mà, sao đứng đực người ra đó vậy?
Lời mẹ nói khiến Hoa trở về với thực tại, cô bắt tay chào lại tự nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng đỏ đỏ lên ngượng ngùng, khiến Huy không khỏi ngạc nhiên hỏi :
- Em sao vậy ? sao anh thấy…
- Ơ không sao anh ạ, tại em thấy trong người hơi khó chịu, em xin phép đi vệ sinh chút.
Đi thật nhanh vào nhà vệ sinh, cô tạt nhẹ nước lên mặt lấy lại bình tĩnh. Một thoáng suy nghĩ qua đầu cô “ mình bị làm sao thế này, sao lại có cảm giác đó, không được phép dù với bất cứ ai ”. ra bàn ngồi, cô cố gắng lấy bình tĩnh vào không nhìn vào ánh mắt của Huy. Hai bên nói chuyện có vẻ rất hợp, bỗng Huy hỏi :
- Em có người yêu chưa ?
- Chưa, con bé chưa có đâu cháu ạ.
- Ơ mẹ kỳ ghê, con chưa nói mà, dạ em có rồi anh ạ, người yêu em đang làm việc bên Pháp á. Anh ấy làm cùng cơ quan với bố.
- Anh ta chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ ? có một người bạn gái xinh đẹp, nết na lại tài như em nữa.
- Ơ anh cứ quá khen, em còn nhiều hạn chế lắm.
Đang mải nói chuyện thì mẹ Hoa với mẹ Huy xin cáo đi chỗ khác vì có việc bận nào đó, nói vậy thôi chứ chủ yếu là để hai đứa có thời gian trò chuyện.
- Người yêu em tên gì ?
- Dạ, Phong ạ
- À, anh cũng có một đứa bạn tên Phong là đối tác làm anh với công ty anh bên đó. Hai đứa tụi anh rất thân với nhau, có khi nào người yêu em lại là ông bạn đó của anh không nhỉ ?
- Cũng không biết được anh ạ. Có khi trái đất tròn mà.
- ừ có gì anh sẽ hỏi sau.
Huy bỗng đổi sắc mặt, vẻ nghiêm nghị
- kể từ giây phút này, anh chính thức sẽ theo đuổi em. Hoa ạ, anh đã yêu em từ những cái nhìn đầu tiên rồi.
- Ơ…nhà hàng của anh trang trí đẹp quá anh nhỉ. Hoa chống chế.
- ừ .
Huy chỉ biết cười trừ rồi khẽ nhìn vẻ bẽn lén đáng yêu của cô gái trưởng thành nhưng tính cách có phần ngại ngùng như cô gái mới lớn. Hai người chuyển sang đề tài khác. Lâu lâu Huy đưa ánh mắt nhìn lén Hoa, cũng chẳng biết từ lúc nào Huy cảm thấy mình yêu cái nụ cười của Hoa nữa, mỗi khi nhìn Hoa cười, anh lại cảm thấy thoải mái hơn, cảm thấy như có dòng điện nhè nhẹ chạy qua làm người anh trở nên rạo rực hơn. Bỗng nhạc của nhà hàng chuyển sang điệu slow nhẹ nhàng rất thích hợp để nhảy.
- Em có thể nhảy cùng anh không ?
- Dạ thôi, em ăn mặc thế này….
- Không sao đâu em, mình nhảy nhé
Không biết cách nào để trốn tránh được, cô đành gật đầu bằng lòng rồi nhảy cùng Huy. Tới gần hết bài nhạc, Huy khẽ lại gần Hoa hơn, anh nghiêng đầu nhẹ tính đặt nụ hôn nên má Hoa thì bị cô đẩy nhẹ ra từ chối.
***
Không biết từ lúc nào, anh luôn muốn nhìn thấy nụ cười của Hoa mỗi ngày, không biết từ lúc nào anh muốn Hoa đệm những bài nhạc hay bên chiếc piano, và không biết từ lúc nào anh yêu Hoa.
Khi biết chắc chắn rằng người Hoa yêu là Phong, bạn của Huy bên nước ngoài, Huy trở nên lo ngại, anh lo lắng rằng sau này những tình cảm đơn phương của anh sẽ tan vỡ khi Phong trở về. Một suy nghĩ tiêu cực bỗng loe lói trong đầu Huy, phải đánh bật Phong ra khỏi trái tim Hoa. Anh quyết định gặp Hoa và kể đại chuyện anh quen Phong, kể rằng Phong bên đó đã có người yêu, đó là lý do vì sao những tuần gần đây Phong không gọi điện hay liên lạc facebook cho Hoa mặc dù anh biết Phong đang rất bận với dự án mới cùng công ty anh, Phong bận lắm, bận đến nỗi không gọi điện cho Hoa, bận đến nỗi không gửi những tin nhắn chúc Hoa ngủ ngon vào mỗi tối, và bận đến nỗi….quên cả những yêu thương cho Hoa. Có lẽ đây là điều Huy chờ đợi. Mỗi lần thấy Hoa đau lòng khóc, Huy cảm thấy mình vô dụng quá, cảm thấy mình kém cỏi quá, không thể xoá nhoà đi hình ảnh của Phong trong tâm trí Hoa. Anh lặng lẽ gửi những tin nhắn động viên cô, giờ nghỉ trưa anh không ăn cùng đồng nghiệp nữa mà chạy xe qua công ty đón Hoa đi ăn trưa. Tối đến anh rủ hoa đi vòng vòng dạo phố hít bụi đường cho…bổ phổ ( tất nhiên là nói đùa rồi) rồi ăn cùng Hoa những món cô thích. Anh nghĩ rằng cứ mỗi lần như vậy, dù ít hay nhiều nhưng có thể sẽ làm cho trái tim Hoa ấm dần lên. Rồi bằng cách nào đó từ cơn mưa buổi tối cuối cùng tháng 7 mà anh và Hoa trở nên gần gũi hơn vì lần vô tình tắm mưa khi đi dạo. Và bằng cách nào đó, anh và Hoa cứ có nhiều hơn những cuộc hẹn sau này, khi thì ăn trưa, ăn tối cùng, khi thì uống cà phê hay hát hò vào những buổi tối nào đó, Khi thì vắt vẻo trên ghế salon nhắn tin cho nhau, chọc nhau đôi ba điều, như kiểu ai cũng có cái tôi của mình vậy, rồi vội vã quên mau. Rồi cứ như là một giấc mơ vậy, anh bắt đầu thích Hoa đến nỗi không hề nhận ra giữa anh và Hoa có quá nhiều sự khác biệt. Hoa ưa nấu nướng một cách đơn giản nhưng phải ngon, sạch , đẹp. Còn anh cầu kỳ một chút.Hoa thích làm việc có nguyên tắc, còn anh thì linh động, chính xác và tuyệt đối, luôn là vậy. Hoa thích cái này…Còn anh thích cái kia…Cứ thế cho đến một ngày Hoa bên anh như một giấc mơ.
Ngày tổ chức đám cưới, Hoa rạng rỡ bên chiếc váy cưới màu hồng, lấp lánh đính kim tuyến. Khi cô bước ra mọi người ai cũng tấm tắc khen cô dâu xinh, duyên dáng, ai cũng nói cặp này đẹp đôi, trai tài gái sắc, gia đình môn đăng họ đối. Sau đám cưới hai người quyết định đi nghỉ tuần trăng mật dưới Nha Trang thì cũng đúng là lúc Phong đáp chuyến bay về nhà. về tới nhà tim đau thắt khi biết chuyện Hoa mới cưới, lòng tôi như tan vỡ, nước mắt cứ thế tuôn rơi, Phong chỉ muốn chạy thật nhanh tới chỗ Hoa để hỏi lý do nhưng ai lấy đều can ngăn không cho Phong đi trong lúc tâm trạng ngổn ngang thế này, sợ rằng sẽ có chuyện gì chẳng hay xảy ra. Cả tuần Phong chỉ biết ngồi lỳ một chỗ trong phòng, cơm cũng chẳng thèm ăn. Mẹ lo lắng động viên nhưng Phong không khỏi buồn phiền.
Hoa hưởng tuần trăng mật về, biết tin Phong về nước nhưng cô không thèm liên lạc, cô cố quên Phong đi để vun đắp cho hạnh phúc mới của cô. Cô từ chối mọi cuộc hẹn của Phong. Nhưng vào một buổi chiều Thu, gió khẽ mơn man thổi, cô bỗng vô tình gặp Phong như một cuộc hẹn mà ông trời sắp đặt. Cô tính không gặp và cứ thế bước đi nhưng khi nhìn thấy Phong tiều tịu, khổ sở cô đành đứng lại chào hỏi Phong.
- Em ! em đã hứa là sẽ đợi anh mà, vậy tại sao ?…
- Tôi hứa. Nhưng tôi chỉ hứa với anh của những ngày xưa kia thôi, chứ không phải là với kẻ bội tình thế kia. Anh làm tôi thất vọng quá đấy.
- Nhưng anh không hiểu, anh bội tình ? khi nào ? đồng ý là anh không liên lạc với em một thời gian, nhưng khi đó do công việc bận quá…
- Thôi anh đừng nói nữa. Anh bận ? bận tìm người yêu mới à?
- Em. Anh làm gì có.
- Thôi đành vậy. Từ nay về sau anh cũng đừng gặp tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một chút.
Nói xong Hoa vội bước nhanh, mặc kệ Phong ở lại với nỗi đau vô hạn. Quên đi em ? bằng cách nào chứ khi mà hình ảnh của em cứ mãi hiện ra trong tôi. Đành ghìm lòng tôi chúi đầu vào công việc, làm việc chăm chỉ, tối ngủ lại công ty, ăn tạm cái bánh mì cho qua bữa, có hôm tôi trở về nhà với vẻ mặt đói ngủ, mặt mày hốc hác, mẹ Phong thấy lo đành động viên con
- Thôi con ạ, Hoa nó cũng có hạnh phúc riêng rồi, con cũng tìm hạnh phúc cho mình đi, chứ mẹ thấy con cứ làm việc thế này thì con ngã gục ra đó rồi ai lo ? nghe mẹ đi
Phong không nói lời nào đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại. Ngồi tự dằn vặt bản thân.
***
Trong một lần làm việc với đối tác về dự án mới, Phong vô tình gặp Liên, cô lớp trường ngày nào thới cấp ba. Liên nhìn xinh hơn trước, cái vẻ đẹp mà cho đến bây giờ Phong mới để ý thấy từ sau lần xin số và tán Hoa. Liên hiện làm kế toán trưởng cho công ty xây dựng TTN. Công việc trở nên thuận lợi hơn khi Liên cùng hợp tác làm việc với Phong ( anh chàng lãng tử ngày nào ). Hai người kể lại những chuyện hồi còn cấp ba, khi học xong đại học rồi cho đến bây giờ. Liên vẫn sống với bố mẹ và chưa có người yêu, phải chăng tính chất công việc qua căng thẳng mà nó làm cho một trái tim đóng cửa trước bao người chỉ để chờ một người tâm đầu ý hợp. Rồi dần dần khi thì rủ nhau đi hóng mát uống cà phê trên sân thượng toà nhà cao nhất Hà Thành, khi thì cùng đi dạo quanh hồ gươm uống trà đá…. và bằng cách nào đó mà Liên và Phong trở nên thân thiết hơn và đến với nhau như một câu chuyện cổ tích. Có lẽ tại một lần hai người cùng đội mưa về nhà khi thị sát công trình. Về tới nhà hai người ướt như chuột lột, Phong lấy khăn bông cho Liên lau tóc, lấy tạm cái áo của em gái đưa cho Liên, mặc dù mặc không vừa nhưng Liên vẫn cười tỏ vẻ hài lòng.
Tôi có thể kể cho em nghe về những trải nghiệm, còn em hào hứng nghe câu chuyện của tôi, có lúc run run lên như con mèo gặp rét, khi thì cười khì khì đến ngộ…Tóm lại là nhìn em tôi có nhiều trạng thái khác nhau. Đành là vậy, tôi bắt đầu thấy thích thú ở em có cái gì đó rất riêng, ở em có cái gì đó rất rất đặc biệt, nó đặc biệt như con người của em. Rồi vào một ngày cuối đông lạnh giá, em bên tôi như một giấc mơ có thật vậy. Em rất hiểu con người tôi, em luôn chu đáo lo cho tôi từng chút một, hệt như em coi tôi là đứa trẻ vậy. Em thì hâm mộ phim Hàn Quốc lãng mạn, tôi thì thích phim hành động kiểu Mỹ, nói chung tôi chẳng thích xem những phim sướt mướt cho lắm. Nhưng em vẫn tinh tế ghiềm lại cảm xúc rồi cùng ngồi coi phim hành động với tôi, khi thì cổ vũ bóng đá cùng tôi mặc dù em chẳng biết tại sao mấy ông cứ tranh giành nhau mãi quả banh một cách chán ngắt như thế. Biết vậy !
Có tối hai chúng tôi ngồi xem phim khuya, bộ phim tình cảm chán ngắt. Tôi ngủ gà ngủ gật lúc nào không biết. Đang say giấc nồng thì bị tiếng hét đinh tai nhức óc của em làm cho giật mình. Tôi hốt hoảng:
- Sao? Sao? Chuyện gì thế?
- Á, á, á…
em chỉ về phía màn hình tivi, tôi nhìn theo, chẳng có gì cả. Tôi sốt ruột:
- nhưng mà làm sao?
- Ôi trời đất ơi! Lee Min-Ho đẹp trai quá!
- Hả? Em đúng là.
- thì kệ em, em thích.
Tôi ngớ người ra. Tôi xem đá bóng cũng không hét to như em xem thần tượng.
Em biết tôi vẫn còn yêu Hoa nhiều lắm nên lúc nào cũng rất tâm lý với tôi. Biết vậy nên tôi luôn cố gắng hết mình, không để em thiếu thốn một chút gì, nhất là về mặt tình cảm. Khu căn hộ của vợ chồng tôi nằm đối diện với căn hộ nhà Hoa, em biết tôi dọn đến đây để được thấy Hoa mỗi ngày, đành thế nhưng em cũng chẳng ý kiến gì cả. Có lần đi đón con ở trường về, vào phòng vợ tôi vô tình thấy tôi đứng thẫn thờ nhìn Hoa từ phía xa. Em chỉ lặng khóc rồi bế con qua phòng khách. Dạo này công việc của Huy gặp nhiều khó khăn, Huy liên tiếp thua lỗ trong những dự án, tài chính công ty thâm hụt, biết vậy Hoa cố gắng hỗ trợ nhưng cũng chẳng được là bao nhiêu. Tôi biết tin nên có ý giúp đỡ Huy nhưng đều bị Huy từ chối đơn giản chỉ vì cái sỹ diện lớn cảu một thằng đàn ông cố tỏ vẻ chững chạc và từng trải. Mỗi lần đứng ban công nhìn sang thấy Hoa đăm chiêu lo nghĩ tôi thấy thương lắm. Cố ý giúp như về tài chính nhưng đều bị chồng Hoa biết và từ chối. Từ đó Huy trở nên cáu gắt, và hay la mắng Hoa, đứng bên này nhìn sang, Phong đau lòng lắm. Hai con người, hai căn hộ, hai trái tim, hai bức tường chia cắt.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, công ty Huy tuyên bố phá sản, và bị kiện ra toà vì thiếu nợ. Sợ bị bắt, Huy trốn biệt tích sang nước ngoài, để lại Hoa và hai con còn thơ dại. Từ ngày đó, Phong hay qua thăm rồi giúp đỡ Hoa công việc như để bớt đi phần nào nỗi buồn
- Thôi anh về đi, anh còn vợ con nữa, tự em lo được
- ừ. anh biết rồi, vợ anh tâm lý lắm, cô ấy không trách gì đâu.
Nói vậy nhưng Phong đâu biết rằng, đằng sau mỗi lần Phong qua giúp Hoa là mỗi lần Liên lặng khóc một mình bên nhà, đứa mới hơn 1 tuổi thấy mẹ khóc cũng oà oà khóc theo. Mọi việc cứ như vậy cho đến khi một ngày, Sơn xuất hiện, như một cơn mưa bất chợt, như cái kết mà ông trời đưa đến cho Phong và Hoa.
Sơn – một con người đã yêu thầm Hoa từ cái ngày cậu nhờ Hoa đóng giả người yêu cho đến giờ, Sơn gặp Hoa và thổ lộ hết nỗi lòng của mình, hiện Sơn chưa có bến đỗ nào hết, cậu vẫn như con đò nằm giữ khúc sông và chỉ chờ đến một ngày cập bến. Người ta thường bảo những người yêu thầm thường là yêu hết mình, yêu bằng cả trái tim họ, Sơn cũng vậy, anh luôn dõi theo Hoa ngay cả khi Hoa là người yêu của Phong cho đến bây giờ Hoa đã có tổ ấm mới nhưng Sơn vẫn đợi. Có lẽ đây là dịp tốt nhất ông trời muốn giúp Sơn. Hoa giờ đây như đang trong bóng tối, mất phương hướng không lối ra, nhận sự giúp đỡ của Phong thì thấy có lỗi với Liên, đành là vậy, cô buộc phải đồng ý lên xe hoa lần nữa. Phong chỉ mỉm cười đồng ý.
Trong một lần thị sát công trình cùng Hoa, Phong gặp tai nạn rất nặng phải nhập viện ngay. Hoa cô liền gọi ngay cho Liên. “vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người, vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa,vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này…..” điện thoại đổ chuông, Liên bắt máy
- có gì không Hoa?
- Liên ơi, liên tới ngay bệnh viện….Phong chắc sắp không qua khỏi rồi
Nghe tin, cả bầu trời dường như đổ sập xuống trước mặt Liên. Cô lấy xe chạy nhanh tới bệnh viện. Tới nơi thấy Phong đang chụp ống thở, bác sỹ tiến hành điện tim. Liên khóc ngất liên tiếp mấy lần. Tới hôm cuối cùng, Phong nhờ Hoa đưa con Phong tới, còn Liên đang ngủ gục vì thức túc trực cho chồng.
- Em….anh chắc không qua khỏi đêm nay rồi….có điều này….anh muốn nói với em từ lâu lắm rồi….rằng…..em mãi là người anh yêu nhất. Xin lỗi em vì tất cả….hãy chăm sóc con của chúng ta thật tốt em nhé.
- Hoa….Xin lỗi em….anh lại để mất em lần nữa rồi.
Tiếng Liên và Hoa khóc lớn lên khiến cả căn phòng cũng nghẹn lại, đội ngũ Y bác sỹ của bệnh viện chứng kiến cảnh đó ai cũng rươm rướm nước mắt, tiếc thương cho một tình yêu đẹp, tiếc thương chô một người chồng mẫu mực.
Phong mất cũng được nửa năm, ngày nào vào cuối tuần Liên cũng bế con tới mộ thăm. Kể cho con rằng đó là người mẹ yêu thương và tôn trọng nhất. Kể cho con mọi điều về chồng, đứa bé mới hai năm tuổi không hiểu chuyện cũng gật gật đầu, đôi mắt mi cong giống mẹ chốc chốc hếch lên, hai má núm đồng tiền hệt của bố xúm lại mỗi khi nghe mẹ kể.
Hoa giờ đây dường như đã tập quen với cuộc sống mới, cô vẫn nhớ và yêu Phong nhiều lắm, thi thoảng cô cùng Sơn tới thăm Phong vào mỗi buổi chiều cuối tháng. Đặt nhành hoa lên mộ, Sơn nói :
- Cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu làm, tôi hứa sẽ thay cậu chăm sóc Hoa thật tốt.
- Anh ơi, không biết ở bên đó anh có buồn không, em giờ đã quen với cuộc sống mới rồi, em cũng sẽ vẫn yêu anh như ngày đầu, nhưng không vì thế mà em làm anh Sơn buồn, anh Sơn rất tốt anh ạ. Em cảm ơn anh vì những gì anh làm cho em.
Gió trên cao lặng khóc, trời chợt đổ cơn mưa lại.
Harry