- Trang chủ
- Truyện Ngắn
- Anh là Nắng...!!!
Em và anh không ai có gì đặc biệt. Chỉ có một điều tình cờ giữa em và anh. Đó là em và anh yêu nhau vào ngày đặc biệt đó là vào Thứ 6 Ngày 7 Tháng 8 Năm 2009. Vào những ngày cuối cùng của mùa hạ. Và cơn mưa đón mùa thu. Ngày em và anh yêu nhau vào đúng ngày mưa. Mưa tượng trưng cho nỗi buồn. Cho sự cô đơn. Nhưng anh lại an ủi em. Em sẽ không buồn, không cô đơn vì em đã có anh. Anh là nắng...
Yêu nhau chưa được bao lâu thì em và anh chia tay. Chia tay không phải vì anh hết yêu em. Hay em hết yêu anh. Mà chia tay vì gia đình anh không thích em. Em đã rất đau khổ em tưởng chừng như em không thể vượt qua được những ngày tháng đau khổ đấy. Khi anh nhận ra rằng anh chưa hết yêu em và muốn hai ta làm lại từ đầu. Anh đã xin lỗi và xin em quay lại. Điều đó tất nhiên là em sẽ đồng ý. Em và anh hạnh phúc chưa được lâu thì gia đình anh biết chuyện anh và em, và gia đình anh lại ngăn cấm em với anh.
Trong thời gian em sắp thi đại học anh không muốn em phải suy nghĩ nhiều về chuyện anh và em. Anh sợ sẽ ảnh hưởng tới việc học của em. Lại một lần nữa anh nói chia tay với em. Lần này em ít buồn hơn. Em ít đau khổ hơn. Hình như em đã biết trước điều này sẽ xảy ra với em rồi, và em dễ dàng đón nhận một sự thật lại phũ phàng. Một sự thật vào đúng ngày mưa. Em ghét mưa.
Và lại 5 tháng sau anh lại nói quay lại với em. Em thấy em không khác gì là trò đùa của anh anh thích thì anh nói quay lại anh không thích thì anh sẽ nói chia tay với em. Và tất nhiên người đạo diễn thì cũng phải có nhân vật đóng phim. Anh đã là người đạo diễn rồi. Thì em sẽ giúp anh diễn đúng vai của em mà. Nếu một mình anh làm đạo diễn mà không có diễn viên thì buồn và nhật lắm phải không anh!
Hạnh phúc cứ đến rồi đi. Nó cho em hạnh phúc mà cũng cho em đau khổ nhiều. Em chấp nhận hết anh ạ. Miễn là anh vui. Và không bao lâu em với anh lại chia tay. Em biết mà! Lần này thì em không còn bất ngờ. không còn ngạc nhiên như trước nữa. Em đã biết trước được lịch sử lại diễn ra với em. Em đã chai sạn với nỗi đau anh đã gây ra. Em chỉ cầu mong cho anh luôn hạnh phúc. Sau một năm anh với em chia tay.
Em đã có hạnh phúc mới và anh cũng trải qua vài ba mối tình. Một lần anh thay số điện thoại và anh đã gọi cho em. Bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về trong em. Anh nói anh chưa quên được em. Mặc dù tình cảm không còn như trước nữa và bây giờ anh muốn hàn gắn tình cảm đó. Anh cũng nói với em là anh biết em cũng chưa quên anh. Đúng như vậy mà anh! Bao năm qua em đã đau khổ vì anh nhiều. Nên vì thế em làm sao có thể quên quên anh, quên được người làm cho em đau khổ như thế được chứ.
Tuy cả anh và em, ai cũng đã từng yêu người khác. Em chia tay người ấy vì em chưa khi nào quên được anh. Và anh cũng thế. Em lại sợ anh lại mang đau khổ đến cho em. Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ thì em lại nghĩ lần này thì phải khác các lần trước, nên em là người đã chủ động nói quay lại với anh.
Hôm ấy là trời nắng anh à! Em đã không chọn ngày mưa. Lúc em và anh quay lại cả em và anh đều nghĩ yêu thôi, chứ không nghĩ đến tương lai như ngày xưa nữa. Nhưng anh và em lại càng ở bên nhau thì cả em và anh lại yêu thương nhau nhiều gấp một trăm , một nghìn lần trước đây. Em cũng không đòi hỏi gì về tương lai. Và anh cũng không nói gì về chuyện tương lai giữa em với anh...
Nhưng rồi một ngày anh đã đưa em về giới thiệu với gia đình anh. Điều đó đã khiến em vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Anh đã làm cho em một bất ngờ lớn. Em quá hạnh phúc anh à!
Hôm ấy em và anh đang uống cafe, trời lại đổ mưa. Lại là cơn mưa bất chợt vào cuối mùa hạ. Em nói em ghét mưa. Bỗng anh hỏi em: "Em đã sẵn sàng làm mẹ của những đứa con của anh chưa? Em có muốn anh luôn sưởi ấm cho em không? Em có muốn anh sẽ đưa nắng đi theo em không.?" Câu nói này em sẽ không và không bao giờ em quên được. Và bây giờ chỉ còn 1 tháng 5 ngày nữa em sẽ làm mẹ của những đứa con yêu của anh. Và em sẽ có nắng luôn đi theo em... !
Thái Thị Ngọc Anh
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh