Hồi lớp 9, tớ có mơ hồ thinh thích một cậu bạn cùng lớp. Người ấy chính là cậu. Thích, nhưng tớ và cậu rất ít khi nói chuyện, vì mỗi người ngồi một dãy bàn, cách xa vời vợi.Lần thân mật nhất là lần chúng mình ngồi tranh luận về phim Thiên long bát bộ. Không hiểu cậu nghĩ gì mà nhìn tớ tủm tỉm cười rồi phán:
- Cậu giống A Tử ghê!
Cả hội cười vang, xúm vào trêu tớ, còn tớ thì điếng cả người. A Tử vừa độc ác vừa dã man, lẽ nào đó là ấn tượng của cậu ấy về tớ?
Thế mà giờ môn văn hôm ấy, có kẻ nào đó cứ bắn đạn giấy vào lưng tớ hoài. Tớ cáu lắm. Mấy lần để ý mà vẫn không biết thủ phạm là ai. Tình cờ một viên đạn bay trúng trang vở trước mặt, tớ nhặt lên và thử mở ra. Lạ chưa kìa. “A Tử ơi! Ta yêu nàng”. Nét chữ xấu tệ, nhưng hình như tớ nhận ra là của ai rồi. Tớ lén quay mặt xuống thì bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn tớ, ấm áp cực kỳ… Tớ đỏ bừng mặt, cả người nóng ran như sắp bị tan chảy.
***
Tớ kẹp mảnh giấy ấy vào nhật ký, một trang nhật ký tràn ngập niềm vui. Mãi về sau, giữa chúng mình vẫn chẳng có gì đặc biệt hơn tình bạn, nhưng lạ lùng là mỗi lần xem lại nhật ký, gặp lại mảnh giấy với dòng chữ ngốc xít thuở nào, tớ lại bật cười. Niềm hạnh phúc dịu dàng của tuổi mười lăm như trở lại ngập tràn trong tớ. Thật ngọt ngào…
Hôm ấy tình cờ gặp lại nhau trên xe buýt, tớ đã không nhận ra cậu. Cậu cao hơn, “người lớn” hơn, nhưng nụ cười vẫn tinh nghịch như xưa. Cậu nhận ra tớ trước gọi to: “Ô, A Tử…!” rồi bối rối: “À, Quỳnh…”.
Gạt đi phút ngại ngần ban đầu, hai đứa nhanh chóng hòa vào những câu chuyện bất tận thời đi học. Những mẩu chuyện cũ, những người bạn cũ trở thành đề tài cả hai đừa cùng thao thao bất tuyệt. Đến nỗi xe tới bến mà tớ chợt… tiếc vì phải về nhà. Tớ hi vọng cậu sẽ hỏi xin số điện thoại của tớ. Nhưng cậu chỉ chào tạm biệt mà thôi.
Những ngày sau đó, tớ như kẻ ngốc, lẩn thẩn giở lại trang nhật ký cũ mèm. Ngốc hơn khi hình ảnh cậu cứ trở lại trong tâm trí tớ. Tớ muốn viết về cậu, muốn gặp lại cậu biết bao.
Cho tới hôm tớ nhận được tin nhắn từ số lạ, mà ngay dòng đầu tiên tớ đã giật bắn mình: “A Tử, còn nhớ tớ không…”.
***
Tớ và cậu nói chuyện với nhau nhiều hơn, bằng tin nhắn và những giờ buôn chuyện không đầu không cuối. Cậu chẳng thể biết được rằng cậu lại trở thành nhân vật chính mà tớ nhắc đến nhiều nhất trong mỗi trang nhật ký.
Tớ kể về cậu với nhỏ bạn thân. Cô bạn cười xòa, rồi rỉ tai, nghe nói cậu có “người ấy” được hai năm rồi. Tớ buồn mất mấy ngày. Cậu nhắn tin, tớ không thèm nhắn lại. Cậu gọi điện, tớ ậm ừ bảo bận.
Tớ buồn nhiều lắm. Một mình trên phố, tớ lại nhớ tới cậu và những câu chuyện cười ngốc xít. Một mình trong mưa, tớ lại nghĩ đến cậu với những bài hát về mưa. Cậu bảo cậu thích nghịch mưa lắm kia mà.
Nhưng tớ chẳng có nhiều thời gian mà vơ vẩn. Mùa thi lôi tớ vào những áp lực học hành nặng nề. Môn thi cuối cùng cũng trùng vào sinh nhật tớ. Về đến phòng trọ, đầu tớ nóng ran. Vài bạn bè nhắn tin chúc mừng, tớ đọc rồi trả lời mà bải hoải cả người. Chẳng thấy đâu niềm vui tuổi mới, chỉ muốn vùi mình vào chăn, chán nản.
Hơn 19g, chuông điện thoại reo vang. Là cậu. Tớ nghe tim đập loạn xạ. Vậy mà chỉ có vài lời hỏi thăm vu vơ, rồi tắt máy. Tớ thắt lòng, cảm giác tủi thân, buồn bã dâng tràn. Tớ tự trách mình thật khờ dại, ngốc nghếch, viển vông. Tớ đâu còn ở cái tuổi 17, 18 ngô nghê ngày trước nữa.
Điện thoại lại đổ dồn. Lại là cậu. Tớ không thể nào kiềm chế nổi, chống chế vội vàng bằng những lời trách móc rồi òa khóc: “Cậu tệ lắm. Sinh nhật bạn bè mà không thèm chúc một câu, lại còn gọi điện làm phiền người ta". Thế rồi tắt máy. Tớ còn chưa hết ngơ ngác thì nghe tiếng gõ cửa. Thật không thể tin được, cậu đứng bên ngoài tự bao giờ, ngượng ngùng bối rối, trong tay là hộp quà to đùng.
Nước mắt còn nhòe nhoẹt trên mi, tớ lại cười toe vì những câu trêu chọc của cậu. Sinh nhật ấy bỗng hóa thành sinh nhật hạnh phúc nhất của tớ, dù chỉ có hai đứa chí chóe cắt bánh, mở nhạc, ríu rít nói cười.
Và khi tớ hỏi cậu sao cứ gọi tớ là A Tử hoài, bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tớ vẫn “độc ác, dã man” đến thế sao, thì cậu ngập ngừng, im lặng. Rồi cậu cất tiếng thật nhẹ và thật khẽ: “A Tử ơi, tớ yêu…”.