Không cảm giác, không than vãn cũng không một giọt nước mắt, đó là những gì tôi nhìn thấy ở nàng, một sự hờ hững đến lạnh lùng, một cái gì đó rất nghiệt ngã... tôi hỏi nàng có buồn không? Chỉ một nụ cười nhạt nhẽo, vô vị... Tôi hiểu, nàng không thể khóc, rõ ràng có cái gì đó rất đau đớn đang xảy ra, một cái gì đó mà nàng vì một hay nhiều lý do không thể bộc lộ và tôi thì không thể lột tả được tâm trang của nàng lúc này...
Đúng vậy, tôi từng so sánh nàng đẹp, đẹp mong manh, mềm mai và tinh khôi như đoá phù dung rực rỡ, nhưng giờ đầy, người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi lại vô cùng đau khổ! Có lẽ nào nàng đúng là một đoá phù dung sớm nở tối tàn và tôi sẽ là người có tội khi đã ngầm định hay tôi đã vẽ cho nàng một bức tranh quá nhiều màu, vẽ cuộc đời nàng đầy biến cố chỉ để chứng minh nàng rất đẹp, rất nhiều màu sắc và vô hình trung, tôi khiến bức tranh trở nên lẫn lộn, nhập nhằng... như cuộc sống vốn có của một người đàn bà hồng nhan bạc phận mà người đời vẫn nói, vẫn kể và ru ngủ định mệnh của rất nhiều người như nàng…
Xin thề... tôi… sẽ phục vụ nàng... bla... bla….
Tôi bắt đầu nuối tiếc, trước tiên là cái vẻ đẹp của nàng, con người nàng, bản năng, tính cách và bản chất vốn có của nàng... Và tôi ân hận, ân hận vì chính tôi đã khiến nàng trật lối sai đường. Tại sao vậy? Tôi cũng từng có một người chồng, cũng từng yêu đương, có đủ mặn, ngọt, cay, đắng... cũng có hạnh phúc và có cả những cái tôi cho là bất hạnh. Và tôi quy chụp cho nàng, ép nàng vào lối đi mà tôi nghĩ rằng nó đúng cho nàng, cho một cái rất thực tế, rất hiển nhiên và rất là quy luật, là chân lý và là nếp sống, suy nghĩ của tôi hay của rất nhiều người...
Tôi đã làm nàng khổ, làm nàng đau đớn và gục ngã, tôi đã nâng nàng lên và thay vì chỉ nàng cách sống, chấp nhận và từ bỏ tất cả để tiến lên thì tôi lại gieo cho nàng một hình ảnh sắc, nét và đậm đà của thứ balleys khiến người ta say, khiến người ta lầm tưởng... Tôi muốn nàng ngọt và thấm như thứ thức uống đã huỷ diệt cái bản chất thật trong nàng... một cô gái (và bây giờ là một bà mẹ) chấp nhận từ bỏ cái tôi, cái bản tính bướng bỉnh, kiêu ngạo... lòng tự trọng và sự tự tin khi đặt số phận vào người khác, vào tay tôi, để rồi nàng như một bức tranh ảm đảm, những mảnh màu, sang tối, pha trộn. Nó không còn là bản chất...
Bức tranh của tôi, mấy ai nhìn vào chỉ vài giây... hay 3 phút để hiểu một cuộc đời? Nhưng tôi thì hiểu vì tôi gắn bó với nàng đủ dài, đủ lâu đến nỗi chỉ nhìn qua tôi biết được đó là một tác phẩm đau đớn nhất mà tôi từng vẽ, đang vẽ mà không hề nhận ra, cho tới khi chính tôi cũng chìm vào mớ hỗn độn của những màu sắc chen chúc trên cái ô vẽ nhỏ kia tôi mới hiểu, mình ngột ngạt và mệt mỏi. Tôi hiểu mình u mê và thật điên rồ khi vẽ một bức tranh bằng sự so sánh và những chuẩn mực, bằng cái khung vuông vắn tôi gắn sẵn. Tôi mới hiểu lẽ ra tôi bay bổng hơn, đưa tay xa hơn để nét 乃út mềm mại, đứng sang một bên để biết mình cần chọn gì cho một bức chân dung… thay vì tôi chỉ biết vẽ và vẽ để nàng, tác phẩm mà tôi nghĩ sẽ rất sâu sắc và giá trị đó chỉ là một đống giấy, vụn vặt, đứt quãng và nhoen ố..
Cái đẹp nhất của một người đàn bà là đức hạnh, là tình yêu là hy vọng và niềm tin vào cuộc sống... Tôi đã không cho nàng cái hy vọng xác đáng, một ước mơ và một trái tim ngự trị nơi nàng thật lung linh và tươi sang như đoá phù dung vừa tung những cánh cuối cùng đạt ngưỡng, đỉnh của cái đẹp…
Có lẽ tôi phải khóc, thay nàng... và tôi vẽ một đôi mắt, một ánh nhìn không lạnh như nàng bây giờ, cũng không quá xa xăm như thế.! Tôi sẽ thay thế nàng bằng một đôi mắt dâng trào... cảm nhận, tôi yêu nàng, yêu và làm tất cả mọi điều cho nàng. Một ánh mắt sáng bừng lên... tôi khóc vì nhìn thấy không xa đâu, phía cuối con đường, bức tranh của tôi sẽ là một ánh bình minh vừa lộ hay một buổi chiều thong thả trở về những dòng sông không ngừng chảy, những yêu thương không muộn màng... Tôi vẽ buổi hoàng hôn về một nơi chỉ có tình yêu là bình yên nhất!
Wet cat