“ Viết cho em, là “cơn gió nhỏ”, là tình yêu của anh… hôm qua, hôm nay và mai sau nữa em nhé!”
Đâu đó, em cần những khoảng lặng để nghĩ suy cho riêng mình. Có tù túng, có chật chội lắm không khi em cứ mãi quẩn quanh với quá khứ, cứ cố chạm vào nỗi đau trong em. Cái vết thương vốn dĩ đã lên da non, không thể nói là đã lành lặn, nhưng ít ra là không còn mưng mủ, sưng tấy như trước đây nữa. Vậy mà… em cứ mãi … làm đau em thôi!
Em muốn quên, nhưng dặn lòng không bao giờ được quên. Em khó nhọc, mệt nhoài để đi qua chừng ấy nỗi đau khi tuổi đời em còn quá trẻ. Em sợ một bàn tay nắm của ai đó, sợ đôi bờ vai mình lại run run trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Em sợ ai đó hiểu mình, sợ ai đó sẽ chạm vào những phần khuất, sâu trong em. Sợ những sẻ chia của lòng người có là chân thật hay cũng chỉ là… giả tạo, là phù phiếm, là phút chốc thôi…
Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi là thế mà sao mình không sống thật với nhau, đối đãi với nhau trong ân tình và sự tử tế. Cớ chi lại làm tổn thương nhau bằng cách này hay cách khác, cớ chi lại làm đớn đau những tâm hồn vốn dĩ phải được nâng niu.
Anh luôn tự nhắc nhở mình rằng: Cảm ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai ở phía trước. Nghe có vẻ máy móc, câu chữ nhưng thực sự là như vậy. Không tự khích lệ và động viên mình thì … Ai? Ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây? Có ai đó đã nói rằng nếu mình không tự nâng mình dậy, ngay cả khi có ai đó muốn nâng mình dậy, thì mãi mình cũng không thể nào đứng lên được. Ừ! mãi sẽ chẳng thể đứng lên được nếu mình không tự mình gắng sức. Đau đớn nào, khó khăn nào và mất mát nào trong đời rồi cũng sẽ qua mà em. Sẽ qua hết mà, chắc chắn là như vậy!
Hãy đi qua những khó khăn, những thử thách, những…và cả những lần mà tim rất đau, và nước mắt rơi có khi ít hoặc nhiều. Không chỉ là trong tình cảm, mà là trong nhiều “lĩnh vực” khác của cuộc sống nữa. Để làm gì em biết không? Để biết là mình mạnh mẽ như thế nào, can đảm như thế nào và bản lĩnh đến mức nào, em ạ! Hãy nghĩ đơn giản thế này thôi em nhé! Em gieo một hạt mầm và chờ cho đến khi nó lớn lên thành một cái cây. Nhưng để lớn lên, hạt mầm phải tự cựa mình, tách ra khỏi vỏ hạt.
Hạt mầm nhỏ bé lắm, nhưng cũng trải qua những lần “bị đau”, “được đau” và “phải đau” em ạ! Phải đau đớn và nhức nhối như thế thì mới “lớn” lên được, mới có thể trở thành một cái cây với nhiều hoa trái ngọt, lành. Em không sống kiếp là cây, nhưng em sống kiếp là người, một kiếp người mà em yêu quá đỗi và tha thiết được sống cho trọn vẹn, đủ đầy. Thế thì cớ gì mà lại buồn sầu và đau khổ nhiều như thế phải không em? Những lần bị, được và phải đau trong đời là không ít, là tăng theo cấp số cộng hay nhân, là tùy thuộc vào nhân sinh quan tích cực của mỗi người.
Em à!
Đừng tự mình “cố gắng” làm mình đau nữa nhé! Cái gì qua rồi, em để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó... nhiều như vậy nữa. Hay là … để mai anh mua cho em cái hộp to thật là to nhé! Em gói gém, cất hết những nỗi buồn vào trong đó! Tựa vai anh này! Anh không biết là với em, bờ vai anh có đủ rộng, đủ vững chắc, và ấm nồng để em không thấy “lạnh” nữa không. Nhưng dù là ít ỏi, là trong khả năng và tất cả những gì anh có thể, anh mong là em sẽ cười, cười vì thấy bình yên thực sự về …trong tim.
Gửi từ email Hoãi Bão – hoai_bao868