Tình yêu vốn mỏng

Tác giả:

Từng giọt mưa rơi tí tách xuyên qua kẽ tay, tôi vẫn đứng tại chỗ này, bao năm nay vẫn đứng đây, vào mỗi chiều thứ bảy. Thời gian lâu đến nỗi, cả chị chủ của cái quán cà phê nhỏ xinh, chìm trong không gian màu tím ở phía sau lưng tôi bây giờ, không biết từ lúc nào đã trở thành chị em tốt của tôi.
"Này nhóc, vẫn chờ ư?"
"Dạ vâng, vẫn chờ ạ. Không biết đến bao giờ.... Nhưng có vẻ đã thành thói quen nên chưa thấy nản."
"Con bé khùng." Chị lau tay vào chiếc tạp dề màu tím với những đường viền thêu hoa đặc trưng của Violet coffee rồi cốc lên đầu tôi một cái thật kêu. Chị cười, còn tôi thì nhăn nhó.... Chị vốn thấp hơn tôi nửa cái đầu nhưng chẳng bao giờ tôi né được những cái cốc đầu đau điếng của chị. "Chị nghĩ, những tâm hồn như em là những tâm hồn sinh ra để bị tổn thương.... Chỉ vì luôn tự làm những việc tổn thương mình.
"Còn em nghĩ, chị sinh ra để làm triết gia nhưng lại sa vào cái hũ cà phê của anh Dũng. Phí cả tài năng."
\'Cốc.\' lại một cái cốc đầu thật kêu, tôi vẫn không kịp né. "Cái miệng.... đáng ghét!" Chị cười khanh khách hòa vào tiếng mưa rỉ rả. Mưa bắn từng giọt vào mũi giày của tôi. Mái hiên của quán ngắn thật, mưa vẫn có thể chạm đến tôi, không chỉ mũi giày mà là cả tâm hồn. Tôi không cười nỗi nữa.

"Nhóc con.... Ở nhà ngoan nghe chưa? Rảnh rỗi nhớ liên lạc, đừng có keo kiệt tiền bạc như thế!" Lại cái giọng trầm thấp bám lấy tôi trong mỗi giấc mơ dù là đẹp hay là ác mộng. Cái giọng này, đáng ghét nhất vẫn là cái giọng này.... Tại sao lại nói như thế chứ, tôi không tiếc tiền nhưng người nói câu này lại tiếc rẻ thời gian với tôi.
"Này, bao giờ anh mới về hả? Singapore thế nào? Có đẹp hơn Đà Nẵng không? Có nhiều thứ quan trọng với anh như Đà Nẵng không? Tại sao lại vẫn chưa về?" Câu hỏi đó gào thét trong lòng tôi không biết bao nhiêu lần, câu hỏi đó quặn lên, cào rách trái tim tôi, vậy mà thứ tôi thốt ra mãi mãi không thể là nó. Câu nói nhẹ như tan vào hư vô khiến tôi hối hận vô cùng: "Singapore chắc đẹp lắm nhỉ? Anh là sướng nhất rồi." Thế là xong....
Có lẽ chị Hạnh, chủ quán Violet, nói đúng. Tôi có năng khiếu tự làm tổn thương mình.
***
Có ai đó bảo chờ đợi là hạnh phúc. Tôi nghĩ, có lẽ người đó đã chờ đến phát điên rồi. Chờ đến nỗi chân tay gần như hóa đá, trái tim gần như mất cảm giác mới có thể xem việc ấy như một hạnh phúc. Rõ ràng, tôi nhận thức được tôi đã và đang làm một chuyện ngu ngốc, đang tự ђàภђ ђạ bản thân mình nhưng tôi lại như một kẻ điên vì chờ đợi. Tôi nhận thấy, tôi mất dần cảm giác biết thế nào là mệt mỏi.
Co gối ngồi trên ghế, mắt tôi vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính. Trong màn hình máy tính là một khung cảnh xa lạ nhưng quen thuộc. Xa lạ vì tôi chưa bao giờ được đặt chân đến đấy, còn quen thuộc vì tôi đã ngắm nghía nó không biết bao nhiêu lần, đến nỗi có thể dễ dàng phác họa lại trong đầu khi đã nhắm tịt mắt. Chiếc ghế bên kia trống trơn, tôi lại phải tiếp tục nhìn chăm chăm vào từng góc của căn phòng kia. Để rồi vô tình bắt gặp nó không còn quen thuộc như tôi vẫn nghĩ... không còn quen thuộc khi đã có sự xuất hiện của những vật xa lạ.
Trên chiếc bàn làm việc có một khung ảnh cỡ vừa đặt nghiêng ngiêng, tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng một mái tóc dài, một góc váy hồng.. Còn nữa, lọ nước hoa trên giá sách, một vài sợi tóc màu hạt dẻ vướng ở góc máy tính. Tinh tường vốn là một khả năng tốt, nhưng lúc này tôi thấy nó không tốt một chút nào. Nhiều khi cuộc sống của con người ta sẽ tốt hơn, nhẹ nhàng hơn nếu có một số việc họ không biết, không thấy và không cố tình muốn biết hay muốn thấy.
"Đợi anh lâu không? Xin lỗi nha, bạn anh đến nói chuyện hơi lâu." Cuối cùng anh cũng ngồi xuống đối diện với tôi để tôi không tự thấy mình là một con nhỏ tự kỉ với cái màn hình vô tri.
"Anh này..."
"Hử?"
"Anh có bạn gái rồi hả?"
"À, ờ... ừm. Anh có... ha ha, sao thế?"
"Em tò mò thôi.... Lúc nào được cho em gặp chị ấy nhé!"
"Ừ! Sẽ cho em gặp. Nhóc con dạo này thế nào rồi? Học hành vẫn tốt chứ hả?"
"Vâng, vẫn tốt ạ. Tuy nhiên có một vài thứ em cảm thấy mình thất bại."
"Điều gì?"
"Anh à! Nếu là anh, anh nghĩ anh có thể yêu một người như em không? Em muốn nói em yêu người đó nhưng lại không nghĩ ra người đó sẽ trả lời thế nào."
"Anh không biết, chẳng thể tưởng tượng được làm sao mình có thể yêu em gái của mình được nữa. Ha ha... nhưng em là một cô em gái rất dễ thương."
"Em không dễ thương.... Em cũng không cần dễ thương. Em đi ngủ đây. Bye anh!"
Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ?
***
Anh và tôi!
Tôi chẳng nhớ chúng tôi gặp nhau từ lúc nào, tôi chỉ biết khi tôi còn chưa hiểu hết mọi chuyện trên đời anh đã ở cạnh tôi. Anh xem tôi như một cô em gái nhỏ để che chở, yêu thương nhưng tôi không muốn thế.
Lúc nhỏ, tôi gọi \'anh\' như một phản xạ vì anh lớn hơn. Lớn lên tôi gọi \'anh\' với một ý nghĩ khác. Tôi mến anh. Tôi bắt đầu ngượng nghịu mỗi khi nghĩ về anh. Tôi nâng niu tất cả những kí ức bên anh mãi cho tới lúc anh không còn bên tôi nữa. Tôi muốn anh là của tôi, như hoàng tử là của công chúa. Nhưng đáng buồn, từ bé đến lớn anh luôn mang theo bên mình cái định nghĩa mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến \'anh là anh trai của tôi\'.
Anh có thể làm bất kì ai, tôi chỉ xin anh đừng làm anh trai... vì như thế, quá là xa xôi, bàn tay tôi không thể với tới.
***
Chiều thứ bảy, vẫn chiếc ghế gần cửa sổ, vẫn không gian tím ngọt ngào đặc trưng của Violet. Phía bên kia đường đối diện với cửa sổ nơi tôi ngồi là một trung tâm Anh ngữ.
"Làm gì thế, hôm nay lại ngồi đây sao?"
"Khi nào mưa em sẽ ra ngoài."
"Để làm gì?"
"Ngắm nỗi buồn trôi đi."
"....Hâm!!!" Chị Hạnh bưng đến cho tôi một tách cà phê sữa nóng. Chị ngồi xuống phía đối diện, xoay người nhìn theo hướng nhìn của tôi.
"Lại nhìn về phía kia à?"
"Vâng ạ, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc lúc người ấy ngồi ở đây để chờ em người ấy có suy nghĩ như thế nào? Chờ để đón một cô em gái hay là chờ một cô gái?"
"Em lại đang làm mình đau đấy."
"Vâng, chắc em là một đứa khùng, bị nghiện nỗi đau của chính mình."
Tôi nhìn cúi đầu ngắm tách cà phê của mình. Nhìn hơi nóng cà phê thơm nồng ngọt ngào quyến luyến quanh đầu ngón tay cầm thìa. Không hiểu sao, tôi lại thích như thế này. Có phải tôi là một kẻ điên hay không? Càng ngày, tôi càng cảm thấy bản thân mình điên vì một mối tình đơn phương vô vọng.
Gia đình tôi không lành lặn, hay đúng hơn tôi chưa từng có một gia đình. Tôi có mẹ nhưng không có ba, tôi có nhà nhưng lại không có bà con họ hàng. Tôi rốt cuộc được sinh ra như thế nào? Tôi không biết. Tôi có phải là kết tinh của một tình yêu không? Tôi không thể khẳng định mặc dù rất muốn. Vì thế, tôi luôn ao ước có một bờ vai, một tình yêu, một cuộc sống hạnh phúc bên người tôi thương mến. Tôi cần nó, tôi cố gắng để có được nó nhưng lại không thể để mình bi lụy về nó. Tôi là một kẻ mâu thuẫn đáng thương. Lần đầu tiên quyết định tỏ tình với anh, thì ra lại biến thành một trò đùa ngớ ngẩn.
"Anh này, em thích anh có được không?"
"Ớ!.... em có chuyện gì à? Hôm nay em làm sao thế?"
"Em đang hỏi anh cơ mà, anh trả lời đi. Nếu em thích anh, anh có thích em không?"
"Ha... ha... con nhóc này. Lại cãi nhau với thằng người yêu của em đấy à? Em gái, thằng nào dám chọc em, chỉ anh đi anh bay về cho nó một trận."
"Hì, đúng là nên cho anh ta một trận thật. Anh ta đúng là một kẻ ngốc.... ngốc hay là vờ ngốc em cũng chẳng biết."
"Đừng bi lụy vì một thằng như thế..."
"Vâng, em biết rồi anh trai!!! Đi ngủ đây, ông già ngủ ngon."
Đêm đó tôi mất ngủ vì sự thất bại của mình.
***
Tình yêu vốn là một cái lưới vô hình, mỏng manh nhưng lại đáng sợ. Một cái mạng nhện cực lớn chăng ngang cuộc đời tôi. Tôi như một con bướm đáng thương bất lực sa chân vào nó. Cố gắng vùng vẫy, vừa muốn thoát ra lại vừa đau lòng khi bản thân mình phá nát nó. Đến khi có thể lấy hết sức để bay đi thì đã mang thương tích đầy mình, còn tình yêu thì đã vỡ nát đến mức không thể chắp nối lại được nữa.
Sớm thôi, những gì chỉ là ảo tưởng sẽ sớm vỡ, những thứ không phải của mình sẽ sớm trôi tuột khỏi tay.
Tôi gặp chị vào tết năm ấy khi anh đưa chị về nhà giới thiệu với ba mẹ. Chị đẹp với một khuôn mặt ưa nhìn. Mái tóc dài màu nâu nhạt, da trắng, môi đỏ, ánh mắt sóng sánh nét cười. Chị vui vẻ, hài hước, thông minh. Xét trên mọi mặt, tôi giống một con vịt con chưa thay lông đang cố so sánh mình với một chú thiên nga xinh đẹp.
"Con bé có vẻ hiền quá nhỉ, đi chơi với em nó chẳng nói gì cả."
"Nhóc đó hả? Ngốc xít không thể tả chỉ được cái to mồm với người quen còn gặp người lạ thì hiền hơn thỏ."
"Anh hiểu nó quá! Em ghen đấy nhá!" Chị cấu vào tay anh, anh cười khúc khích. Chỉ có tôi là đứng chôn chân nhìn bọn họ. Khoảng cách không mấy xa xôi, tấm rèm che lòa xòa tách tôi ra khỏi thế giới của họ. Thật may mắn, họ vẫn không nhìn thấy tôi và quán ăn này không quá vắng để khiến họ chú ý về phía góc khuất chẳng ai thèm nhìn tới. Góc khuất của tôi.
Tất cả nhòe nhoẹt theo những vệt nước mưa bám mình bên ô cửa kính. Tôi nghe họ nói chuyện về tôi trong những cảm xúc hỗn độn chồng chéo lên nhau. Nếu có thể, tôi hy vọng mình bị điếc... điếc đi để còn có thể tiếp tục nuôi hy vọng.
"Con bé không có ba..."
"Í... là con riêng hả? Chậc chậc... tội nghiệp thật."
"Anh thương nó như em gái đấy. Nếu có thể, em làm thân với nó luôn đi."
"Biết rồi, biết rồi... khổ quá ông già ạ."
Có một vài câu nói nhiều khi còn đáng sợ hơn cả một con dao bén khiến người ta ૮ɦếƭ lặng, tan nát cả trái tim.
Ngày anh đi, tôi không ra tiễn.
***
Violet chìm trong sắc tím, đã hai năm ròng rã tôi đến đây để chờ đợi một ai đó trở về, chờ đợi một tình yêu đơn phương vô vọng. Trời đầu hè nắng oi ả, ánh nắng như hun nóng mặt đường khiến nó trở nên méo mó. Tôi chống cằm ngồi nhìn lại tất cả những kí ức có anh, đã từng thuộc về tôi....
Cuối cùng, tôi cũng đã nhận ra bản thân mình không chai lì như mình vẫn nghĩ. Khi đau đớn đi đến giới hạn, tôi cũng như bất kì một người bình thường khác, lựa chọn bỏ cuộc để tìm lại bình yên.
Tình yêu vốn là thứ tôi không thể có nó thì sẽ không thể dành lấy nó. Tôi không thể dành nhưng cũng không thể chờ đợi nó tự tìm đến tôi. Thử hỏi có mấy ai tốt bụng đem tình yêu của mình nhường lại cho tôi không?
Trời bỗng kéo mây đen kịt, cơn mưa giông từ đâu trút xuống như muốn rửa trôi mọi muộn phiền. Tôi đẩy cửa bước ra ngoài mặc cho chị Hạnh kéo tôi trở lại.
Nỗi buồn của tôi sẽ trôi đi đâu, tôi sẽ trôi đi đâu... liệu nơi nào có một tình yêu dành cho tôi.... Trong màn mưa mịt mùng, mọi thứ như mờ nhạt đi một cách hư ảo. Bên kia đường tôi bất chợt nhìn thấy một hình dáng quen thuộc với chiếc dù màu xám nhạt trên tay.
Anh ư? Nhưng anh đâu còn ở đây nữa.
Bóng hình ấy thấp thoáng, nửa như là thật, nửa như là không. Ngỡ là người cũng ngỡ như là bóng. Tôi nheo mắt nhìn nó, nhìn xuyên qua một khoảng không đầy nước cho đến lúc đôi mắt cay xè không còn thể nhìn rõ nữa.
Quay lưng, tôi thả tình yêu thầm kín của tôi vào mưa, tôi trả hình bóng ấy về với ước mộng.... mặc cho nước mưa vẫn cứ rơi như quất vào người, tôi phải đi thôi, đã đến lúc tỉnh lại thật rồi.
Tình yêu vốn là thứ mỏng manh, khó nắm bắt, còn bàn tay tôi thì không đủ khéo léo, can đảm để kéo nó về cho riêng mình...
P/S: Viết cho những yêu thương không nói nỗi thành lời...
Thanh Diệu

Thử đọc