Tạm biệt nhé, Gió của em

Tác giả:

Chiều, Ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Gió thu nhè nhẹ lung lay những cành lá yếu ớt.
- Anh xem kìa, gió lại thổi rồi. Anh còn nhớ không anh…
********
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu em lặp lại một câu hỏi thật ngớ ngẩn: gió có mùi gì hả anh?
Lúc nghe xong, anh lại phì cười. Gió thì làm gì có mùi gì chứ!
Ắt hẳn đấy là câu trả lời của vô số người đang tồn tại ở đây, nhưng anh khác. Anh bảo gió có nhiều mùi lắm rồi hối hả kéo em đến ruộng lúa chín vàng. Gió lại thổi, mùi hương lúa chín dìu dịu. Anh dẫn em đếnngọn đồi cỏ non xanh dờn, gió lướt qua, chạm nhẹ vào làn da em: mùi cỏ non nè, đúng không! Cây hoa trà bé xíu, gió vờn quanh, thơm quá anh nhỉ!
- Giờ thì em biết rồi
- Còn nữa cơ! – anh cười
Anh dẫn em đi ăn 乃ún riêu cua, khói bốc lên nghi ngút. Phù… Anh thổi làn khói ấy bay vào mũi em, mùi bạc hà quen thuộc lẫn với vị ngọt thanh và phảng phất hươong vị cua đồng lan tỏa
- Ngon quá xá!
Em nhanh chóng xì xụp hết bát tô mà vẫn còn xuýt xoa tiếc nuối. Anh phì cười
- Emthích mùi gió này quá!
- Khôn lỏi
****************
Chẳng hiểu sao em lại yêu gió đến thế. Thích nhất những cơn gió mùa thu mang mùi hương hoa sữa quen thuộc, anh đạp xe chở em qua những con đường mà chúng ta đã thông thuộc từng con ngõ, em tựa vào lưng anh để mặc gió mien man làn da em mát lạnh. Lúc đó anh luôn phải giải thích cho em
- Anh, gió có hình gì?
Người ngoài sẽ cười em mất anh nhỉ! Gió vô hình mà,em lại bắt nạt anh nữa phải không?
- Gió đa hình – anh cười nói
Rồi anh đưa em đến ngọn đồi ấy vào một chiều lộng gió
- Xem anh bắt hình gió nè!
Anh lấy ra một chiếc khăn bong bay, cầm hai đầu khăn rrồi giương lên cao. Gió men theo phần thân khăn khiến nó gợn lăntăn như sóng biển.
- Hay quá anh à!
Anh bật cười, em lúc ấy trẻ con quá anh nhỉ, vậy mà cũng tin lời anh. Anh bỗng quàng chiếc khăn ấy lên cổ em
- Gió sẽ mãi ở bên em Nhưng mà mãi mãi ấy là bao xa hả anh? ***********************
Trên đời có nhiều loại gió anh nhỉ! Em học địa lý mãi mà vẩn chẳng nhớ được tên của mấy loại gió đặc biệt ấy. Rồi bất giác em nhớ ra…. Một câu hỏi ngớ ngẩn không kém
- Anh, gió có vị gì vậy?
"lại nữa” anh cười lăc đầu nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của em mà bó tay
- Đi theo anh
Biển chiều muộn thật đẹp! Một khung cảnh thật yên bình, sóng lăn tăn trên bờ cát trắng, mặt trời đỏ rực chẳng còn oai phong nữa, chiếu những tia năgs yếu ớt đổ dài trên cát. Em ngạc nhiên nhìn anh
- Em à, gió biển ấy… nó còn đọng lại trên môi em kìa!
À, hiểu ý anh rồi, em thông minh đấy chứ, hì, liếm nhẹ bờ môi, em mỉm cười sung sướng
- Gió biển có vị mặn chat anh à! Còn vị gì nữa ko anh?
Anh gãi đầu cười trừ,anh đang bí kìa. Bỗng em kiễng chân hôn lên môi anh
- Ngọt quá đi!
- Em ăn gian quá! – anh giả bộ bực tức
Thế đấy, nụ hôn đầu của chúng mình chẳng hề lãng mạn. chẳng hề nồng nàn như nụ hôn kiểu Pháp. Chỉ một giây mà tựa cả thế kỉ, anh và em cảm nhận nó như một làn gió nhẹ lướt qua, ngọt như thanh chocolate..
- em yêu anh đấy, Gió của em!
**********************************
- anh, ngày mai em cưới rồi, chú rể chẳng phải là anh đâu, anh có buồn không?
- Anh còn nhớ ko? Truyền thuyêt "chong chóng yêu gió ” ấy. Chong chóng ngốc lắm anh nhỉ! Chong chóng cứ đợi hoài gió thôi. Hai người yêu nhau mà chẳng thể ở bên nhau. Vậy tại sao chong chóng lại ko yêu một người khác? Tại sao k yo một cái ô? Ô sẽ ở bên chong chóng mãi thôi. Ô to lớn che chở cho chong chóng những lúc trời mưa, hứng chụi nắng gắt thay chong chóng. Ô cực khổ như vậy, gió thì đi xa rồi….
- Anh là gió nhé để em là chong chóng cho! Chúng ta nói xa nhau thì cũng k hẳn, chỉ cách một lớp đất thôi mà! Anh ấy k đẹp trai như anh, k giỏi giang như anh, k hài hước, k hiểu em bằng anh. Anh ấy k biết gió có mùi, vị, hình dáng ra sao… anh ấy chỉ là một ngườ đàn ông bình thường nhưng anh ấy tốt, anh ấy k bỏ em như anh đâu…..
- Anh à, chong chóng yêu gió, mãi đợi chờ gió, đó là sự thật k thể thay đổi, nhưng em k ngốc như chong chóng đâu vì như vậy gió sẽ buồn lắm anh nhỉ! Vậy chúng ta chỉ y nhau một hôm nay thôi nhớ!
- E yêu anh. Gió của em
- Tạm biệt!
**********
- Lúc e quay lưng đi, e à, a đã khóc!
- CHắc lúc ấy e cũng nhìn thấy giọ nước mắt cuối cùng của a trên cành hồng e mang tới nhỉ, nhưng e lại ngỡ đó là giọt nước mưa, a buồn lắm!
- Hì, e lúc nào cx đúng, nhóc con ạ, chong chóng thật ngốc, chong chóng mãi đợi chờ như thế thì chỉ càng làm gió buồn thêm thôi, chong chóng sống tốt thì gió mới có thể thanh thản mà ra đi, a chúc phúc cho e, chong chóng bé nhỏ à!
- Cảm ơn e đã cho a một niềm vui nho nhỏ, e vẫn nhớ đến a và chúng ta sẽ y nhau nốt hôm nay thôi...
- A y e, chong chóng của a
- Phải... Tạm biệt
Mặt trời lặng lẽ lấp sau đường chân trời, bóng hình một người thanh niên với nụ cười mãn nguyện được gió thổi bay tan vào hư không