Nỗi nhớ vốn là vô hình đúng không anh? Càng vô hình trong tiềm thức lại càng hữu hình, quặn thắt trong trái tim bấy nhiêu. Chẳng có thước đo nào đong đếm được nỗi nhớ: đâu là rộng, là dài, là sâu…
Cho em đặt tên tháng 5 là tháng 5 nhớ. Tháng 5 vốn quay quắt nỗi nhớ, tháng 5 vốn trầm ngâm yêu thương. Tháng 5 đi giữa lòng em là những ngày hạnh phúc, là những phút giây có nhau, là những khoảnh khắc riêng mình ta biết.
Tháng 5 xanh xao những hàng cây, miên man những con đường. Tháng 5 dịu dàng với phố ướt mưa, ồn ào với tiếng ve trên hàng cây chói nắng, tháng 5 e ấp giấu nụ cười, tháng 5 rì rào nhớ. Tháng 5 đi ngang hiên nhà một ngày nắng hạ xôn xao cho em biết: màu nắng cũng là mài nhớ quắt quay.
Anh biết không anh, nơi tháng 5 em đang đứng? Có hàng cây con đường mùa hạ, có mặt hồ yên ả một chiều lặng gió, có những lối đi mãi vòng về phía nhau, có ban công đầy nắng, có tiếng chuông gió khúc khích cười vang.
Và tháng 5 trong em có lênh đênh nỗi nhớ. Em đang nhớ anh, khi lang thang trên những con đường thân thuộc, khi trở về lặng câm ven hồ, khi một mình giữa ban công nắng gió, khi hờ hững chạm vào những hình thù bằng sứ ngồ ngộ trên chiếc chuông ngày nào. Em nhớ anh trong tất cả những khúc nhạc nói về nỗi nhớ. Những bản piano không lời sóng sánh một định nghĩa vô hình trong em.
Em nhớ anh, anh yêu! Có nỗi nhớ nào đủ đầy đến thế, để người ta nói thẳng, chân thành, không bóng gió, cầu kì, hoa lá. Em nhớ từng kỷ niệm nơi anh, nhớ từng ánh mắt, tiếng nói, nụ cười. Em nhớ anh như thế, đơn giản, không đắn đo, buồn phiền. Chỉ là nhớ, vậy thôi anh!
Em nhớ anh, ngay cả khi xa nhau. Ngay cả khi kỷ niệm có thể làm em đau đáu khôn nguôi, ngay cả khi giấc mơ hạnh phúc chẳng thể nào đến thật. Thì em vẫn mơ, mơ những giấc mơ có nhau trong đời, vẫn mơ thêm một lần được nắm chặt tay, thêm một lần được chung bước đi về.
Em nhớ anh khi mùa dậy nắng, khi nắng dậy cơn mưa, khi cơn mưa làm ướt mèn tiếng hát, khi tiếng hát lấn át nỗi đau. Chỉ còn lại những xôn xao kỷ niệm, những vẫy gọi tha thiết, những nốt nhạc nhớ nhung vọng về trong tiềm thức.
Này anh, cơn mưa phố lại ùa về chiều nay. Mưa thênh thang những nẻo đường, mưa hòa tan kỷ niệm. Gương anh bỗng trở nên nhạt nhòa quá. Mưa gọi em về giữa cuộc đời gió bụi, giữa những vẩn vơ thường nhật, giữa thực tế em vẫn đang sống rằng em không còn anh.
Em chỉ có anh trong giấc mơ, em chỉ dám mơ những điều xa lắc. Cơn mưa chiều nay tái tê, lạnh buốt và khắc khoải khôn chừng. Trong tiếng mưa, em nghe những cảm xúc vỡ òa, những nốt nhạc ngừng chạy trên phím đàn. Em biết, đó là giấc mơ và mãi mãi ta chẳng thể có nhau…
Anh yêu, tháng 5 lê từng bước chậm chạp, nặng nhọc như kẻ lang thang hè phố rao bán nỗi nhớ. Đâu còn nỗi nhớ nào đủ đầy và đau đáu hơn thế. Chỉ có thể là nỗi nhớ của em, nỗi nhớ mang màu tháng 5. Và tháng 5 biết. Và tháng 5 ru những cơn mơ, ru những kí ức chìm sâu trong Ⱡồ₦g иgự¢. Tháng 5 ru anh vào trong cõi nhớ của riêng em…
Theo Mộc Miên (Người đẹp)