Mấy ngày qua em đã đọc được hai bài viết với tiêu đề “Thư con gái gửi bồ nhí của bố” và “Gửi chồng và cô nhân tình của anh!”. Nội dung hai bức thư ấy rất hay. Cháu bé gửi thư tới bồ của bố với những lời lẽ ngây ngô, trỏng trẻo, đáng yêu và rất tội nghiệp. Còn bức thư kia sâu sắc như lưỡi dao nhọn.
Vâng! Em chính là vợ chính thức của chồng chị, là người đã gián tiếp làm chia đôi gia đình, mái ấm của chị, là người ςướק đi bố của con chị, là người đàn bà thứ 3!
Trong mắt người đời em là kẻ đến sau giành giật hạnh phúc của người khác, làm gia đình người khác vỡ tan như bong bóng xà phòng, là kẻ đáng ghét!
Trong mắt chị có phải em là thứ đàn bà bẩn thỉu, giơ tay ra vơ vét hết sạch những gì đáng lẽ thuộc về chị?!
Còn trong mắt bé - con của chồng cô! Có phải con nghĩ cô đã bắt cóc bố con, không cho bố con về ăn cơm với con, không cho bố con đón con mỗi khi đi học về, không cho bố con chở con đi ăn kem không?!
Em biết mỗi người đều mang trong mình một suy nghĩ, nhưng liệu trong hàng trăm, hàng nghìn người đọc thư rồi comment phía dưới… liệu có ai hiểu nỗi lòng em?
Em là người phá tan hạnh phúc gia đình người khác ư? Lỗi của em là yêu người đàn ông đã có vợ ư? Em thủ đoạn? Em đáng trách đến thế ư?
Ngày xưa… khi em vẫn chưa lập gia đình với anh ấy, em cũng là một đóa hoa rực rỡ, là một người con gái nhẹ nhàng, xinh xắn. Em không thiếu những đối tượng trồng cây si, hy vọng được bước cùng em một đoạn đường. Thế mà…em lại chọn anh ấy - người đàn ông đã lập gia đình!
Chị biết không? Ngày em gặp anh là lúc anh đang xơ xác, tiều tụy với gánh nặng công việc, gia đình. Mỗi ngày đến công ty là mỗi ngày anh ấy lao đầu vào công việc như muốn quên đi những lời than vãn, kêu ca, lườm nguýt của chị. KIẾM TIỀN! KIẾM TIỀN! KIẾM TIỀN! là những gì tồn tại trong đầu anh. Anh cố gắng từng ngày, từng giây để hy vọnh chị có thể nhìn anh ấy với ánh mắt như ngày hai người vừa yêu, để mỗi ngày tan ca anh ấy có thể hạnh phúc khi về với mái ấm trọn vẹn tiếng cười. Để rồi anh cứ vắt kiệt sức mình… anh khô héo!
Em đến với anh ấy không phải từ số đo ba vòng của em, không phải từ cái liếc mắt đưa tình đầy kêu gợi, cũng không phải từ tiền bạc, xa hoa. HOÀN TOÀN KHÔNG! Em đến với anh tự nhiên đến mức chị chẳng thể ngờ đâu. Em chỉ trò chuyện bình thường với anh như những người đồng nghiệp bình thường khác. Em chia sẻ công việc cùng anh, bởi lẽ em còn nhiều thiếu sót còn gặp phải. Em lắng nghe chuyện gia đình anh chị, vun vén cho mái ấm hai người, khuyên bảo anh ấy trước những bộn bề căng thẳng. Chính em cũng không thể ngờ rằng, dần dần anh ấy đã yêu em, cũng như chính em không thể thiếu sống anh ấy!
Ngày em nhận ra con tim em đang loạn nhịp vì anh, em đã trăn trở bao đêm, nguyền rủa chính tình cảm của con tim mình! Em không muốn bị mang tiếng là người phá vỡ gia đình người khác, không muốn là người đàn bà thứ ba!
Em đã kiềm chế tình cảm của mình, từ chối tình cảm, ánh mắt của anh. Không nhớ bao nhiêu lần em khuyên bảo anh ấy về với gia đình, bảo anh ấy hãy nghĩ đến đứa con của hai người. Cũng chẳng thể nhớ bao nhiêu lần em chửi mắng anh ấy, cầu xin anh ấy buông tha em. Nhưng bản thân em cũng đã không thể đếm hết những đêm thao thức ướt đẫm nước mắt vì nhớ anh đến cồn cào!
Chị ạ! Em là người đàn bà chỉ có thể làm được như vậy thôi! Sao chị không phối hợp cùng em?!
Sao mỗi khi bước vào nhà, anh ấy lại không thấy được nụ cười của chị, mỗi đêm anh không được chị ôm ấp như những đêm mặn nồng thuở ban đầu?! Chị vẫn như thế! Vẫn như ngọn lửa kiêu ngạo hừng hực bên cạnh đống tro tàn. Em hiểu những gánh nặng trên đôi vai của chị, vì chính em bây giờ đã gánh giùm chị những gánh nặng đó, nhưng vì sao em vẫn thấy hạnh phúc cùng anh, em vẫn thấy anh cười rất tươi như ngày em thổn thức trong vòng tay anh và thốt lên ba từ mãn nguyện đó! Chẳng nhẽ những gánh nặng nhỏ nhoi này đã làm biến đổi tính cách con người chị? Chẳng nhẽ anh lại chính là người mang đến cho chị những bứt rứt không yên đó? Và chẳng nhẽ anh cũng chính là người để chị xả hết những ưu tư trong lòng, những bận rộn nhỏ nhặt của mớ cá, mớ rau?
Ngày anh quyết định xa chị để tìm lối thoát cho cả ba, xin chị đừng trách em ςướק mất chồng của chị! Em chỉ là người tìm cho mình một bờ vai để tựa vào những lúc yếu mềm, để yêu thương, hay đơn giản chỉ để nắm trọn tay nhau cho đến lúc tuổi già. Em chỉ là người thổi bùng ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong đống tro tàn và nâng nĩu giữ nó bên mình thôi! Như vậy là tàn ác, là phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác hả chị? Em đáng lên án đến mức đó sao?
Lý trí em cho em biết một điều rằng, trái tim em đã đi đúng hướng và tìm được chủ nhân đích thực của nó!
Ngày anh ấy và em đến bên nhau là những ngày phải vật lộn với sự đàm tiếu, dị nghị của người đời. Thế nhưng anh ấy luôn mỉm cười và nắm chặt tay em, em biết một điều, trong sâu thẳm anh ấy bây giờ chỉ có em, rằng trái tim anh ấy đã tìm được một nửa thất lạc của đời mình.
Vì tình yêu mà anh chị đã từng đến bên nhau, vậy thứ tình cảm khiến em và anh ấy gắn bó là sai lầm, là tội lỗi hả chị? Suốt một đời này em mang tiếng ςướק chồng ςướק cha người khác, liệu nỗi đau này có lớn bằng nỗi đau của chị không? Dù rằng chẳng bao giờ em thốt ra thành lời và biểu hiện bằng những giọt nước mắt ngắn dài. Bên anh, chúng em hạnh phúc chị ạ!
Còn với cháu! Cô không xinh đẹp như mẹ cháu kể đâu! Cô là người rất bình thường, thậm chí cô chẳng có được má lúm đồng tiền như cháu, cũng như chiếc răng khểnh duyên dáng của mẹ cháu đâu. Cô chỉ có một đôi tai biết lắng nghe, đôi tay để ôm ấp và trái tim để thấu hiểu yêu thương thôi bé ạ!
Những ngày xa bố chắc bé buồn và nhớ bố lắm! Cô sẽ nhắc bố thường xuyên về thăm bé, và dẫn bé đi chơi. Bố con và cô sẽ chung sức cùng mẹ cháu để chăm sóc cháu, yêu thương cháu, để cháu được sống trong tình yêu thương trọn vẹn. Cháu cho phép cô làm điều đó không?
Rồi một ngày không xa nữa đâu, cô sẽ sinh em bé, cháu sẽ là chị gái của em bé ấy, cháu sẽ cùng chơi và bảo vệ em chứ?! Sẽ cùng lớn lên và cùng yêu thương nhau chứ cháu?
Điều cô, bố và mẹ cháu muốn được ao ước nhìn thấy mãi là nụ cười hồn nhiên và thánh thiện của cháu. Bé yêu ạ!
Mỗi người đều có quyền tìm kiếm và lựa chọn hạnh phúc cho mình! Tôi là người đàn bà đến sau, nhưng hạnh phúc tôi đã tìm kiếm và xây dựng được đó sẽ mãi luôn nở hoa. Con đường mà tôi đang đi sẽ không phải là con đường hoa hồng đầy gai dẫn đến vực thẳm, mà là con đường hạnh phúc viên mãn. Có thể mọi người sẽ vẫn ghét bỏ tôi, có thể sẽ không đồng cảm với những dòng tâm sự từ tâm can ruột thịt này, nhưng tôi tin là mình không sai! Tôi sẽ giữ mãi niềm hạnh phúc đó để chứng minh cho mọi người đều thấy!
TM