Nếu một ngày em rời xa anh

Tác giả:

Lần đầu tiên gặp nhau anh chỉ là một người khách lạ vào nhà ngoại em thoáng qua mà em chưa từng biết và gặp.
Lần thứ 2 gặp nhau là do duyên số hay định mệnh? Thì ra anh là cháu của Dượng em (Dì em lấy Chú anh) vì vậy chúng ta là thông gia và có chung một đứa em họ. Cũng chỉ vì câu nói đùa của em và chú anh "đi thì đi, con đâu có sợ đâu, để xem thằng cháu Dượng có đẹp trai không? Hay là bê đê... hêhê". Thế là em và đứa em họ đi uống nước cùng anh, em trai anh và cháu anh. Cũng là buổi gặp mặt bình thường thôi thế nhưng em lại bị thu hút bởi tính hài hước và vui nhộn của anh.


Đối với em con trai cũng bình thường thôi, em không thích trai đẹp và cũng không mê những người đẹp trai vì cũng chỉ để ngắm thôi. Mà em lại theo chủ nghĩa tìm một người mà em thích chứ không có mẫu người yêu lý tưởng nào hết. Dù 19 tuổi nhưng em lại chưa yêu ai và thích ai hết dù em từng quen nhiều người.
Anh là người con trai bình thường, không đẹp trai nhưng lại đáng yêu trong mắt em. Có lẽ vì em đang yêu anh - một sinh viên đầy nhiệt huyết, ước mơ và ấm áp.
Lần thứ 3 gặp nhau là anh hẹn em và đứa em họ, chúng ta đi ăn và xem phim, trong em luôn hồi hộp khi gặp anh và có gì đó mến anh qua những lần gặp mặt, những tin nhắn trò chuyện. Nhưng khi đi chơi về thì dì em và chú anh đã dặn em nên dừng ở đây vì gia đình anh và gia đình em rất khác nhau và sẽ không đồng ý.
Cái gì ngăn cấm thì ta luôn tò mò và tìm hiểu phải không? Em và anh cứ thế tìm hiểu nhau rồi quen nhau ấy thế mà đã 2 năm 2 tháng rồi đó.
Em nhớ cái ngày anh đeo cho em chiếc nhẫn lúc mình quen nhau, nhớ những kỉ niệm hò hẹn, với em anh là tất cả. Có lẽ em là người lạnh lùng, không tình cảm nhiều với gia đình nên khi anh ở bên em, em và anh đã tâm sự tất cả mọi thứ, em cảm ơn anh rất nhiều vì đã ở bên em.
Em đã yêu anh, trao cho anh tất cả, em yêu anh rất nhiều và xem anh là tất cả những gì em có. Anh như một người thân, một người bạn, một người bạn trai, một người luôn bảo vệ em, một người mà em có cảm giác bình yên và hạnh phúc nhất khi ở bên anh.
Một cuộc tình đẹp ngày nào của hai đứa sinh viên, em 19 anh 21 tuổi, luôn kề bên nhau mỗi ngày, luôn cùng nhau đi trên nhiều con đường, nhớ những lúc qua nhà anh nấu cơm hai đứa cùng ăn. Em đã ước sẽ được hạnh phúc như thế nhưng cuộc đời không bằng phẳng và êm đềm như mình tưởng phải không anh. Khi em 20 thì anh 22 tuổi, giờ đây anh đã là một trưởng phòng kế toán và đi làm xa, còn em thì vẫn là cô bé sinh viên. Anh là một người có trách nhiệm, trên vai anh đang gánh cả gia đình và lo cho đứa em trai anh rất thương ăn học. Em ích kỷ quá phải không khi cứ muốn anh trở về là anh sinh viên ngày nào gần em, bên em hằng ngày và yêu em mãi. Giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện trong 1 năm anh đi làm xa và thật sự anh đã xa em rồi, em nhớ lắm, nhớ anh lắm. Em hiểu anh lắm nhưng anh thì mãi mãi không hiểu được em và những gì em làm.
Nếu em giữ đứa bé có phải bậy giờ chúng ta đã có một thiên thần rồi phải không anh, em không trách anh vì không bảo vệ được em và đứa bé đâu vì thế em đã quyết định từ bỏ một thiên thần để giữ lấy anh, vì em muốn nếu sau này em không ở bên anh nữa thì em vẫn muốn anh sẽ thực hiện được ước mơ, có sự nghiệp của mình và em không muốn cản trở anh. Em tham lam lắm em muốn có cả hai nhưng cuộc sống không dễ dàng và màu hồng như em đã mơ mộng, đã buộc em phải lựa chọn, thôi thì cứ để em là một người mang nhiều tội lỗi đi anh nhé!
Đôi lúc em hận anh lắm vì trong tim anh không chỉ có em, hận anh những lúc anh đã tàn nhẫn với em quá! Và em muốn trả thù, muốn làm tổn thương người mà em yêu rất nhiều vì anh ta đã làm em tỗn thương, nhưng rồi em làm không được anh à, em không thể nào làm anh đau dù là một cơn đau nhẹ, em yếu đuối quá anh nhỉ. Bây giờ thì anh gần 24 em gần 22 tuổi rồi, càng ngày chúng ta càng xa nhau và có lẽ em không còn xứng ở bên anh nữa vì anh đã là một người có tương lai phía trước. Anh là người có mục tiêu, có ước mơ, có tham vọng và em hiểu anh có khả năng làm được tất cả. Còn em thì đang có rất nhiều khó khăn, mọi chuyện cứ đến với em và khiến em mệt mỏi thật sự, đôi lúc em muốn nói với anh rằng em bệnh nhưng rồi lại thôi vì anh có còn yêu em và quan tâm em như ngày xưa nữa đâu nên em chẳng cần cái trách nhiệm đó đâu anh.
Em muốn anh là anh sinh viên ngày nào luôn bảo vệ em, luôn bên em, luôn hiểu em, và luôn yêu em được không?
Em sợ, sợ lắm nếu khả năng mang thai của em không cao sau tất cả mọi chuyện xảy ra với em thì sao, nên em cũng không nói anh biết và có lẽ em sẽ rời xa anh theo đúng nghĩa của nó. Có những chuyện quá lớn đối với em xảy ra khiến em ám ảnh và tâm lý bất ổn nhưng anh đâu biết, anh đã không hiểu em, yêu em và bên em nữa rồi. Hãy để em yêu anh và bảo vệ anh theo cách của em anh nhé.
Tình yêu là cho đi mà không cần phải nhận lại nhưng có ai đảm bảo rằng họ không mong muốn người mình yêu sẽ yêu mình không? Và liệu ta có thể hạnh phúc được khi thấy người mình yêu đang hạnh phúc bên một người khác không?
Hạnh phúc nhé nếu một ngày em rời xa anh!
Độc giả giấu tên