Em sẽ quên anh thôi dù là không dễ, dù em không biết rõ thời gian để quên đi một người mình đã yêu và vẫn mãi yêu là bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng vì em yêu anh đơn giản là như thế. Có ai đó đã từng nói yêu một người không phải ở bên cạnh người đó mới là hạnh phúc phải không anh? Và em đang rất cố gắng để có thể làm được điều đó, một điều mà tưởng chừng như rất đơn giản nhưng sao lại quá khó với em. Em cứ mãi không hiểu và câu hỏi tại sao em yêu anh thật lòng mà anh hững hờ để tình em ôm nỗi đau sâu vào tim. Em rất muốn hỏi anh câu hỏi tại sao đó. Anh đã đến mang cho em những yêu thương và cũng chính anh gây ra cho em một vết thương khó lành. Ta xa nhau điều đó có thật không anh? Em mơ hồ cảm thấy đời lạc lõng.
Đến cuối cùng em vẫn không thể hiểu tình yêu của mình sẽ đi đến đâu. Em cứ tìm mãi câu trả lời mà không biết câu trả lời ấy là ở nơi anh. Em thật ngốc phải không anh? Anh đã sớm cho em câu trả lời mà em cứ ngây ngô tìm mãi hay chính em không chấp nhận được sự thật. Tội nghiệp cho em kẻ đến sau, chỉ biết im lặng nhìn người hạnh phúc, nhưng không sao vì yêu đồng nghĩa với sự hi sinh mà anh. Nói như thế nhưng anh có biết em đau đớn thế nào khi người vợ yêu của anh nhắn tin nói với em rằng "Đừng bao giờ làm phiền cuộc sống hạnh phúc của hai người". Anh hạnh phúc thì em vui rồi nhưng sao khoé mi em lại cay cay thế này, anh hạnh phúc đồng nghĩa với việc em chỉ là người thừa trong cuộc tình này bởi vì em biết anh chỉ dừng chân nơi em những khi anh buồn và mệt mỏi.
Từ khi yêu anh thì em biết được điều đó và em vẫn âm thầm chấp nhận bởi em là kẻ đến sau mang nhiều mặc cảm và em cũng đã có gia đình. Em không muốn phá vỡ đi cuộc sống của cả hai. Chị đã nói với em rất nhiều "Nếu em có thể mang anh đi ra khỏi cuộc đời chị ấy thì hãy làm điều đó, còn không làm được hay anh không thể rời bỏ được cuộc sống mà chị ta ban cho anh thì em nên tránh xa anh ra". Em cay đắng và chua xót lắm bởi em biết mình chẳng là gì và anh cần cuộc sống đó hơn em, dẫu cho cuộc sống đó đã làm biến dạng phong cách người đàn ông mà người đời thường bảo với nhau là trụ cột gia đình. Cuộc sống mà khi mới quen anh cần em chia sẻ và khi đã đạt được rồi thì người ngoảnh mặt thờ ơ, phải không anh? Em biết em chỉ là cuộc vui, chỉ là món ăn để anh thay đổi khẩu vị. Người ta vẫn hay cười đùa bảo với nhau rằng đàn ông ai chẳng có lúc ngán cơm thèm phở, phở có thể ăn nhưng không ai chọn phở và món ăn lâu dài, phở rất ngon nhưng không thể ăn cùng lúc quá nhiều nên cơm vẫn là món ăn chính, và em biết cuộc sống anh chọn sẽ vắng bóng em.
Em biết... em biết nhiều hơn những điều anh đang nghĩ và em sẽ làm những điều đó thay anh. Hạnh phúc đã xa tầm tay thì cố níu kéo làm chi hỡi anh, bên nhau chỉ giây phút thôi chứ đâu phải là mãi mãi thì mình cần chi níu giữ giây phút không thật này. Hãy đối diện sự thật đi anh dù chỉ mình em đau em vẫn không oán trách. Khoảng thời gian qua không có anh bên cạnh, không ai quan tâm hay thổi vào tai em những lời yêu thương như lúc mới vừa quen, cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt lắm và cũng vì thế em đã tập quen dần cuộc sống như thế. Nói thật mới đầu em không quen lắm, em cảm thấy như có cái gì đó đè nặng trái tim em; cảm giác thật khó chịu, em đã không kìm chế được bản thân và gọi cho anh. Nghe được giọng nói ấm áp của anh bao kí ức ngày xưa lại tràn về, em rất muốn nói em rất nhớ anh, nhớ rất nhiều, nhưng em chợt nhận ra rằng anh bây giờ khác với trước kia nhiều lắm, chắc có lẽ vì em là người thua cuộc.
Em biết tình yêu trong sự xa cách giống như ngọn lửa trước gió, gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa to. Còn tình yêu của mình như ngọn đèn trước gió vậy, gió thổi tắt ngọn đèn anh là người thấp lại nó. Cứ như thế đèn tắt thì anh lại thắ́p nó lên như một bản năng nhưng chỉ chợt cháy sáng lên rồi vụt tắt. Anh có hiểu vì sao lại như thế không? Vì anh không chú ý đến nó đang cần gì, cũng như tình mình vậy, khi anh đang vui vẻ hạnh phúc bên người anh nào có nhớ đến em, chỉ khi anh buồn em là người anh lựa chọn. Em không phải ngọn đèn vô tri vô giác, em có máu có thịt có linh hồn. Em biết cười khi nhìn thấy anh vui, biết khóc mỗi khi anh buồn, biết đau khi anh bỏ rơi em. Hình như với em lúc này là niềm đau, nếu như anh chọn cách rời xa em, em chỉ xin anh đừng bao giờ nhìn lại để cho em có thể quên được anh như trong lời hứa.
Ngày ngày cứ thế trôi qua và anh cũng theo thời gian đi xa mãi, anh cứ im lặng không một tin nhắn không điện thoại, trái tim em lúc đó tan nát cả, cố gắng cười nhưng nước mắt cứ rơi. Em không nhớ rõ em đã khóc bao nhiêu lần vì nhớ anh, và em cũng đã quên được anh. Khi em đã cố quên đi người, anh lại quay trở về bên em, em nghĩ em sẽ ghét anh lắm vì những gì anh đã gây ra cho em, nhưng em không làm được điều đó, có lẽ vì em yêu anh hơn cả bản thân mình. Và em lại một lần nữa lao vào vòng tay anh như chưa từng có chuyện gì. Em cứ ngỡ khi gặp nhau anh có nhiều chuyện để nói với em, nhưng không! Anh chỉ im lặng và hoàn toàn xa lạ với em. Em hụt hẫng, trái tim co thắt lại, em tự hỏi bản thân mình anh đây sao, anh đang đứng trước mặt em đây sao, người mà mỗi ngày em luôn nhớ mong và chờ đợi đây sao? Em cố quay mặt đi để anh không thấy em buồn, có cái gì đó cay cay ở khoé mắt, nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ kịp nói với anh mình đừng gặp nhau nữa và chụp lấy tấm hình làm kỉ niệm như một người không ý thức em lao xe thật nhanh ngăn dòng lệ chảy. Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ khóc vì anh nhưng sao em lại thế. Anh biết không, em có thể chịu những lời nói cay nghiệt của chị nhưng không thể chịu được sự vô tâm hững hờ nơi anh. Nếu như là lúc mới quen khi thấy em như vậy anh sẽ rất lo lắng, sẽ nhắn tin và điện thoại cho em không ngừng, còn bây giờ mọi chuyện đã khác lòng người thì mau đổi thay. Anh hứa với em rất nhiều rồi cũng thất hứa thật nhiều, hãy trả lời em thật ra anh có bao giờ dùng tình cảm thật để yêu em hay chỉ muốn chứng tỏ phong độ của mình với những người phụ nữ anh đã từng gặp và em không là người ngoại lệ.
Mọi thứ với em giờ đây trở thành vô nghĩa, anh giờ như cơn gió vô tình đi lướt qua cuộc đời em. Mình đã quen và yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ, trong khoảng thời gian đó vui có buồn có giận hờn rồi chia tay cũng có, nhưng tất cả anh và em đều cùng nhau vượt qua. Giờ thì chẳng còn lại gì cả, chỉ còn tấm hình em vội vàng chụp lấy trong lúc chia tay. Nghĩ thật buồn cười, mình quen nhau cũng đã lâu nhưng tồn tại chỉ một tấm hình. Có lẽ người ta nói con người hay thay đổi chỉ có hình ảnh là không thôi (hình ảnh này là người em yêu nhất) anh có biết không, xót xa lắm khi em lại dành cho anh tình yêu hơn cả với chồng mình. Qua tất cả mọi chuyện em cảm thấy mình bị coi rẻ, lòng tự trọng của em bị tổn thương đến không thể cứu chữa. Khi yêu anh đắm say em thật là ngốc nghếch với cái suy nghĩ sẽ mãi chỉ là người tình, em sẽ luôn bên cạnh anh những khi anh cần, sẽ là cái bóng của anh... nhưng đến cuối cùng người đau lại là em. Người vô tình lãng quên đâu hề nghĩ suy tim em nhói đau khi nghĩ đến anh, làm sao em quên những tháng năm ta đã mặn nồng.
Muốn gởi vào đây những dòng thơ
Một dấu chấm cho mối tình đã ૮ɦếƭ
Những ân cần quan tâm nay cũng hết
Để giờ đây chào tạm biệt tình yêu!
Mất bao nhiêu để hiểu rõ một điều
Yêu thật khó hay quên đi mới khó
Phải làm sao để xoá hình bóng đó
Một tháng, một năm hay trọn cả một đời
Mình đã xa nhau như anh mong đợi
Mình lại trở về hai thế giới khác nhau
Nhưng trong đời thường hay giấc chiêm bao
Có khi nào thoáng nhớ em-ngày ấy ?
Ngày tình yêu chúng mình bừng cháy
Ta say tình chỉ thấy có nhau thôi
Rồi đường tình phút chốc bỗng rẽ đôi
Bởi trái tim anh thuộc về người khác
Và tất nhiên em là người mất mát
Chỉ biết lặng thầm,khẽ hát khúc biệt ly
Lệ đắng môi ướt đẫm bờ mi
Em cam chịu nhìn người đi mãi mãi
Anh có nhớ em khi thấy lòng trống trãi ???
Có thấy buồn khi nhắc lại chuyện xưa?
bepumaiyeuanh@gmail.com