Cứ thử "sống thử" rồi biết

Tác giả:

Năm tôi 18 tuổi, trong một lần anh về thăm nhà, tôi ôm quần áo trốn theo anh vào TPHCM sau khi chúng tôi ở bên nhau suốt một đêm trong ngôi nhà hoang bên bờ sông.
Năm đó anh 23 tuổi, vừa mới tìm được việc làm ổn định sau 1 năm ra trường. Đó là một ngày cuối tháng 8. Tôi đang chờ kết quả thi đại học nhưng không hi vọng mình sẽ thi đậu. Kết quả đúng như vậy. Khi biết tôi không trúng tuyển, anh bảo: “Em cứ ở nhà ôn bài sang năm thi lại, anh đủ sức nuôi vợ mà”.


Tôi rất cảm kích trước tình cảm và sự chăm sóc anh dành cho tôi nên khi anh rủ "Vào Sài Gòn ở với anh đi", tôi lén ba mẹ trốn theo anh ngay. Tôi nghĩ, mình đã là vợ anh kể từ buổi tối chúng tôi ở với nhau trong căn nhà vắng bên bờ sông. Còn anh thì bảo: "Bây giờ người ta sống như tụi mình thiếu gì. Gọi là sống thử đó em". Tôi hỏi "sống thử là sao?" thì anh bảo: "Sống thử là... thử sống với nhau xem có hợp không...". Tôi lại hỏi: "Nếu không hợp thì sao?". Anh gạt đi: "Thôi, đừng hỏi lung tung". Thế nhưng trong đầu tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi khái niệm "sống thử" mà anh nói với tôi.
Tôi ở nhà vừa ôn bài, vừa làm tròn vai một người vợ hiền. Mỗi tháng lãnh lương, anh đưa cho tôi 2 triệu để chợ 乃úa, cơm nước và những thứ linh tinh trong nhà. Các khoản tiền lớn hơn như tiền nhà, đi đám tiệc, điện nước… thì anh lo. 18 tuổi nhưng đã quen sống cực khổ ở quê nên với tôi, cuộc sống hiên tại là quá sung túc, đủ đầy. Tôi lại chẳng phải vất vả chuyện ruộng đồng hay ngồi chợ thay mẹ những khi mẹ tôi đau ốm hoặc có việc bận.
Chuyện tôi “bỏ nhà theo trai” đã lan truyền khắp xóm. Ba mẹ anh sang gặp ba mẹ tôi để xin lỗi và xin phép cho chúng tôi ở với nhau. Ba mẹ tôi vẫn còn giận nên không đồng ý. Dù vậy, chúng tôi cũng nghiễm nhiên thành vợ chồng dù chẳng cưới hỏi, đăng ký kết hôn.
Có thể nói, năm đầu tiên chung sống tôi thật hạnh phúc. Anh đi làm từ sáng đến tối mới về. Cơm nước xong, anh chở tôi đi chơi một vòng, sau đó trở về phòng trọ, “hai vợ chồng” ôm nhau thủ thỉ đủ chuyện trên trời, dưới đất. Và điều hạnh phúc nhất đối với tôi có lẽ là những phút giây được làm vợ. Anh yêu tôi thật say đắm, nồng nàn. Anh bảo, anh yêu tất cả mọi thứ trên cơ thể tràn đầy nhựa sống của tôi. Đến nỗi, nhiều khi ở nhà một mình, tôi hay nhắm mắt lại hình dung những phút giây tuyệt vời bên anh và nhìn đâu trên cơ thể mình cũng thấy dấu vết những nụ hôn như thiêu đốt của anh…
Năm sau tôi thi lại và tiếp tục trượt. Tôi quyết định đi làm nhưng anh không đồng ý mà bảo tôi học nghề. Anh bảo đủ sức lo cho tôi học hành để có một nghề nghiệp ổn định sau này. Vậy là tôi đi học nghề. Thương anh, tôi cố gắng vừa đi học, vừa lo toan chuyện nhà cửa, cơm nước để anh yên tâm làm việc, kiếm tiền.
Năm 2008, tôi học năm thứ hai, cũng là năm cuối ở trường nghề thì có thai. Đó là kết quả một lần chúng tôi gần gũi mà quên phòng ngừa. Anh khuyên tôi nên bỏ vì tôi đang học hành dở dang, vợ chồng lại ở nhà thuê và khi đó tình hình kinh tế khó khăn, công việc của anh không được suôn sẻ. Tôi nghe lời anh đến bệnh viện bỏ thai nhưng trong lòng thấy rất nặng nề với cảm giác mình đã Gi*t con...
Chính vì cảm giác ấy đeo đẳng mà tôi suy sụp và đổ bệnh phải nghỉ học và không thể tốt nghiệp. Điều đáng nói là từ đó, tôi luôn bị ám ảnh chuyện có thai nên những lần gần gũi chẳng còn được như trước. Thậm chí tôi rất sợ và luôn tìm lý do để né tránh.
Cho đến một ngày, anh trở về nhà lúc 2 giờ sáng trong trạng thái say mèm. Tôi phát hiện trong ví anh có một tấm danh thi*p sực nức mùi nước hoa. Từ hôm đó, chuyện anh đi sớm về trễ trở nên thường xuyên. Tôi hỏi thì anh quát nạt và có lần đã đánh tôi. Anh bắt đầu “mày, tao” với tôi và lầm lì ít nói. Anh rất ít ăn cơm ở nhà và không đưa tiền cho tôi nữa. Rồi anh cũng không về phòng trọ.
Tới tháng chủ nhà đòi tiền, tôi gọi thì anh chửi thề và bảo tôi là đồ ăn hại. Sau đó anh về đóng tiền nhà và thu dọn quần áo. Tôi ôm chân anh khóc: "Anh hết thương em rồi sao?". Anh hất tôi ra: "Tao chán mày rồi. Từ nay thân ai nấy lo, đừng có làm phiền tao nữa". Nói rồi, anh co chân đá tôi một cái, sau đó dắt xe bỏ đi.
Tôi không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy nên gọi điện cho ba mẹ anh. Họ thương tôi nhưng cũng không biết làm sao. Tôi không dám về nhà vì sợ ba mẹ tôi buồn. Sống vất vưởng, trong túi chẳng có tiền, tôi đành xin đi làm ở một quá cà phê gần Khu Công nghiệp Sóng Thần. Rồi tôi gặp người đàn ông ấy. Ông ta đã ly dị vì vợ không đẻ được con. Ông ta nói sẽ bảo bọc tôi và muốn tôi sinh cho ông ta một đứa con. Tôi đòi ông ta phải cưới hỏi đàng hoàng nhưng ông ta bảo, cứ sống thử trước đi, nếu thấy hợp nhau thì cưới cũng không muộn.
Tôi đang chán nản chẳng thiết gì nữa nên chấp nhận. Tuy nhiên, chẳng hiểu có phải vì lần phá thai đầu tiên để lại hậu quả hay vì tâm lý tôi không ổn định nên mãi mà tôi chẳng thể có thai. Được gần 1 năm thì tái diễn cảnh cũ: Người đàn ông của tôi đi với người phụ nữ khác. Và lần này, ông ta mang về cho tôi một căn bệnh trước khi tôi kịp nhận ra hậu quả của lần sống thử thứ hai này...
Tôi đã mất gần 6 tháng để trị bệnh. Nhưng giờ đây, dù bệnh tật đã bị đẩy lùi nhưng vết thương trong tâm hồn tôi thì không có thuốc thang nào chữa khỏi...
Theo Hải Mi (Người lao động)

Thử đọc