Chị giật mình nhìn tôi, chiếc bánh đang cầm trên tay rơi xuống đất, phần kem dính chặt dưới nền cát. Môi chị giật giật, đôi mắt trong veo mở to nhìn tôi. Sau chừng vài giây, chị lắc lắc đầu, rồi cười phá lên :
- Em không đùa! Em có thể nói đi nói lại hàng ngàn lần câu “em thích chị”. Chẳng lẽ chị nghi ngờ lời nói của em? Em đã bao giờ lừa chị chưa?
Bất giác, chị lùi lại một bước, đôi mắt không còn vẻ hiền hòa nữa mà trợn ngược lên, môi mím chặt lại thành một đường mỏng. Chị gằn giọng nói:
- Cô đi đi, đi khuất mắt tôi ngay! Tôi không có một người bạn nào les hết. Bây giờ và mãi mãi sau này cũng không có. Không, tôi… - Vừa nói, nước mắt chị giàn giụa khắp khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh.
Chiếc thiệp trong tay tôi rơi xuống, cánh tay tôi như đeo phải chì, nặng tới mức chỉ có thể buông thõng xuôi hai bên hông. Nơi đẹp nhất của ngôi trường tôi và chị đang theo học – vườn hoa sau dãy phòng học khu C – bỗng chốc trở nên xa lạ và xấu xí. Gió thổi nhẹ mà sao tôi nghe như tiếng rít khi giông bão về vậy?
Chị nấc lên rồi giật mình chạy đi, để lại tôi cùng với hối hận.
Hối hận vì nếu tôi không nói ra, có khi tôi với chị vẫn là bạn, ngày ngày chị vẫn chia sẻ, vẫn kể chuyện cho tôi nghe, vẫn tâm sự với tôi.
Hối hận vì nếu tôi không nói ra, hằng ngày tôi vẫn có thể cuộn tròn rồi gác đầu lên chân chị ngắm nhìn khuôn mặt chị một cách thoải mái.
Hối hận vì nếu tôi kiên nhẫn thêm một chút nữa, có khi chị đã chấp nhận tôi.
Thế đấy, les thì bị khinh rẻ thế đấy!
“Reeeng”
“Alô!” – Giọng tôi nghèn nghẹn.
“Em…?” – giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi.
“…Đến đón tôi đi!”
Năm phút sau, anh có mặt. Anh khoác chiếc áo len lên người tôi, hai tay vòng từ sau lưng ra phía trước, khẽ kéo tôi lại vào người anh.
- Anh xin lỗi..!
- Anh nói xem, les có phải là một cái tội không? Anh nói đi. Nói cho tôi nghe đi. – Tôi hét lên trong cơn mê loạn.
- Không, les không phải cái tội. Nghe anh, Nguyệt, hãy thôi ý nghĩ với cô ấy đi. Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời này.
Thật may khi có anh ở đây. Khi đôi chân tôi không còn sức để đứng vững nữa, anh giữ lấy tôi – trong vòng tay rắn chắc của mình. Nếu tôi là con gái – “một người con gái thực sự”, có khi tôi sẽ yêu anh và cảm động vì tấm lòng của anh. Anh đã chờ tôi rất lâu rồi. Anh đã chờ từ lúc tôi nhận ra mình mãi mãi, mãi mãi không thể tiếp nhận tình cảm của anh. Anh mãi kiên định như thế, dù tôi có đánh mắng, có tuyệt tình thế nào anh cũng nhất quyết không bỏ tôi. Tôi hỏi lí do, anh cười nhẹ rồi nói câu nói ấy, câu nói mà tôi cả đời sẽ khắc ghi trong lòng : “Anh sẽ làm khi anh có thể”. Hình như đã 3 năm rồi, anh còn có thể chờ trong tuyệt vọng như vậy ư?
~*~*~*~*~*~
Tôi, Phạm Lâm Nguyệt, 17 tuổi, vừa trải qua lời từ chối đầu tiên trong đời. Cũng được hơn một tuận rồi.
Tôi là les, và tôi không quan tâm đến điều đó, cho tới khi tôi bị chị từ chối. Bây giờ, tôi thật sự hối hận vì mình đã được sinh ra trong cuộc đời này. Có lẽ tại mẹ luôn khao khát một đứa con trai, rốt cuộc lại sinh ra tôi. Nhưng tôi không trách mẹ. Tôi biết mẹ không bao giờ muốn chọn điều này cho tôi.
Từ ngày tôi tỏ tình thất bại tới giờ, chị vẫn tránh mặt tôi. Lần duy nhất tôi gặp chị chính là sáng nay, khi tôi đang mua bữa trưa cho mình tại canteen. Chị mua một bì snack. Tôi lặng lẽ trả tiền giúp chị, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Chị nhìn tôi một lúc lâu, bàn tay để trong túi định lấy tiền ra vẫn im lìm không nhúc nhích. Một lúc lâu sau chị bỏ đi, bạn bè chị quay đầu nhìn tôi ái ngại, có chị còn nói nhỏ : “Con nhỏ bữa giờ hay cáu gắt lắm em. Đừng để ý nha gái!”. Hình như tôi đã làm phiền cuộc sống êm đềm vốn có của chị rồi nhỉ?
Tối, 7 giờ, tại phòng ngủ bề bộn của tôi.
MZ: “BUZZ!!!”
Bàn tay tôi chợt trở nên ướt đẫm, run run, tim đập loạn xạ, hệt như hồi tôi thi tuyển vào lớp 10.
Là chị! Là chị! Chính xác đó là chị! My Zing… My Love…
Moon: “Chị?”
Trên khung chat, tôi thấy không biết bao nhiêu lần dòng chữ nghiêng nghiêng màu xanh “MZ is typing…” hiện lên rồi biến mất. Năm phút, bảy phút, mười phút rồi mười lăm phút, vẫn không có dòng chữ nào mới trên khung chat hiện lên. Cũng biết bao nhiêu lần tay tôi muốn hỏi chị, muốn gọi tên chị, rốt cuộc lại thôi. Có khi tôi nói ra còn bị chị ghét hơn. Im lặng cho lành!
Tối đó là một tối rất dài. Nick tôi cả đêm sáng thì nick chị cũng cả đêm không tắt. Tôi gục mặt xuống bàn, chiếc 乃út trong tay tôi đã bị bẻ thành ba, thành bốn phần. Hình như tôi còn thấy rát nữa!
Ngày nối ngày, cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua. Hai tuần, tròn hai tuần từ ngày chị từ chối tôi.
Sáng của ngày thứ mười bốn, tôi lên trường và nghe tin chị có bạn trai. Là một anh đẹp trai học lớp bên, chơi thể thao giỏi, học hành khá khẩm, công tác Đoàn viên tốt. Nói chung là đủ tiêu chuẩn của một hotboy. Chị nhanh chóng chấp nhận anh ấy. Tôi thì không! Tôi cười giả lả với chị, miệng thì nói chúc mừng mà lòng đắng ngắt. Xong! Tình đầu thế là tan thành bọt biển, nhanh chóng hòa vào biển khơi xa xôi.
- Em… em thật lòng chúc chị sao, Nguyệt? – Giọng chị run run ở cuối câu, giống như kiếm tìm một sự lừa dối trong lời nói của tôi.
- Em biết nói sao bây giờ chị? Bảo rằng : “chị không hợp với anh ta đâu” à? Không! Em không muốn làm như thế. Vả lại, chị đã không chấp nhận em, tại sao em còn phải cố chấp làm những việc rỗi hơi như thế?
Chị gật đầu, bộ dáng giật cục. Líu quíu thế nào, chị lại bị vấp té. Tôi vội kéo chị lên, xoa nhẹ phần chân bị dập xuống sàn xi-măng đầy sỏi cát. Chị cứ ngồi im như thế, đôi mắt không liếc qua chỗ tôi lấy một lần.
- Em giận chị sao?
Tay tôi khựng lại, mắt khép hờ, cúi đầu và giả như đó là một cú gật. Tuy nhiên, tôi không ngẩng lên. Giận? Tôi có quyền giận sao?
- Nguyệt, chị không có tư cách để biện hộ đúng không? Chị đã xua đuổi em, đã…
- Chị đừng nói nữa. Em không muốn nghe!
- Nguyệt…
- Chân chị rất dễ bị bầm, về nhà lấy trứng gà nóng lăn vào, hoặc bình rượu gấc mà em đưa, cứ mười phút xoa một lần. Vết trầy này phải về sát trùng ngay, tuyệt đối không dùng ô-xy già, phải dùng thuốc tím mà rửa vết thương, bởi vì ô-xy già có thể làm vết xước bị thâm đen, rất lâu tan.
Tôi cố nói thật nhanh, không để chị ngắt lời, nói xong rồi tôi đứng lên mà bỏ đi ngay. Tôi không thể nhìn chị đau khổ giữa em gái và bạn trai được. Tôi biết chị vẫn quý tôi, vẫn yêu thương tôi, nhưng chị không được phép lựa chọn.
Tôi sẽ buông tay.
Tôi sẽ tuyệt tình.
Tôi nghĩ mình nên làm thế. Vì hạnh phúc của chị, vì tương lai của chị, vì tình yêu đang chảy trong máu chị, … có lẽ còn vì chính tôi. Nếu tôi và chị không thể có một kết cục tốt, vậy thì tôi chấp nhận ôm nỗi đau thay chị. Tôi sẽ lại thêm một lần sống vì chị…
“Anh..”
“Nguyệt? Có chuyện gì vậy em?” – giọng anh nơi bên kia đầu dây đầy lo lắng.
“Hãy ở bên tôi, cho dù nắng hay mưa, cho dù là khi tôi vui hay tôi buồn. Nhé?”
“Nguyệt, em dễ dàng buông tay thế sao?”
“Cũng giống anh thôi. Chúng ta đều là những kẻ si tình tội nghiệp mà.”
“Anh hứa. Cho dù em vui hay em buồn, cho dù trời nắng hay trời mưa, anh sẽ ở bên em khi em cần. Vừa lòng em chưa?”
“Cảm ơn. Cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn...” – giọng tôi nhỏ dần, nhỏ dần ở cuối câu, muốn nói với anh nhiều hơn mà lời nói không tài nào có thể thoát ra khỏi miệng, cứ lưng chừng nơi cổ họng.
“Này! Anh làm em cảm động tới mức nói lắp à?” – anh cười lớn, tiếng cười làm người khác cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
“Đừng hòng! Hứ!”
“Thôi, tối rồi, em ngủ đi. Chúc bé ngủ ngoan!”
“Chào.”
Tôi cúp máy, vừa đúng lúc trên màn hình chuyển hình của chị. Hình tôi chụp lén khi tôi dẫn chị đi đến cánh đồng bông lau ngoài thành phố. Tấm hình chụp lén nên không được đẹp lắm, nhưng lấy được cái thần, cái tự nhiên của khung hình. Trong hình, chị đưa tay nắm lấy những bông lau, nụ cười như có như không, anh mắt lóe lên sự tinh nghịch. Tấm ảnh này… thật biết cách làm tôi đau quá đi!
Không nhìn điện thoại và màn hình máy tính – nơi lưu giữ tất cả kỉ niệm với chị, tôi đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Trăng vẫn sáng. Trời đầy sao. Lâu lâu còn có cả gió gợn nhẹ trên cành cây.
Tôi ngồi đây, ôm nỗi nhớ về chị.
- Em này, nghe chị ngâm thơ không?
- Thơ gì?
- Nghe kĩ nhé, he he:
Đêm không sao
Siêu nhân gao
Bay lên cao
Rớt xuống ao
Nhưng không sao
Do có áo phao
“Phì”
- Thế mà cũng gọi là thơ à?
- Thơ con cóc đấy, không biết sao? Em thật thiếu hiểu biết!
Hai chị em ngồi chơi trên bờ biển, cùng tâm sự, cùng uống li cà phê nóng hổi, cùng đưa mắt nhìn về một phía trời – phía nhiều sao nhất.
- Chị nhìn bầu trời đầy sao, thế mà nhớ về bài thơ không sao, thật không logic! – tôi giả giọng chế giễu chị.
- Ứ, kệ! Cứ có sao là hay rồi.
Rồi chị ngả đầu vào vai tôi, ngâm nga một bài hát tiếng Anh dễ thương nào đó. Chị nhất quyết không nói tên nhưng chị luôn hát mỗi khi ngả đầu vào vai tôi. Có lẽ một bài nhạc Pop mới nổi nào đó. Lạ một điều là chị luôn ngưng khi hát đến “You’re my…”. Bảo chị hát tiếp, chị lơ đãng nhìn đi chỗ khác, mặt thoáng chút buồn.
- Sao chị không hát nữa?
- Chị không muốn hát nữa… Hì hì!
- Tại sao luôn ngưng cùng một chỗ? – tôi nhìn chị, ánh mắt đong đầy sự khó hiểu.
- Em nghĩ nhiều quá rồi đó. – chị nằm xuống, gác đầu lên đùi tôi, nhắm mắt ngủ.
Đoạn kí ức đẹp đẽ một thời chầm chậm chảy qua tâm trí tôi, rút cạn sức lực tôi có.
Đưa tay lên chắn ngang mắt, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn giữ được, giữ được một chút gì đó của con gái. Nước mắt! Chỉ cần ba mươi giây, hai bên tai tôi ướt đẫm nước. Lúc đó tôi chỉ ước giá như nước mắt có thể chảy ngược.
Khóc, đâu có nghĩa là yếu đuối, chỉ là mạnh mẽ nhiều rồi, mệt mỏi rồi, cũng nên buông cái mặt nạ ấy xuống, để cho làn nước mặn cuốn phăng đi những nỗi buồn và tiếp tục cuộc chiến mới.
Đại trượng phu người xưa đã nói: chỉ khóc ba lần trong đời. Một lần cho song thân phụ mẫu, một lần cho đất nước, một lần cho nương tử.
Vậy thì tôi sẽ khóc, một lần này thôi, vì chị…
Sáng dậy, tôi mệt mỏi vác xác tới trường, đầu ong ong như 乃úa bổ. Hậu quả của việc thức đêm để khóc đây mà.
Lúc đi qua sân trường, tôi gặp chị Nga – bạn chị. Chị Nga nheo mắt nhìn tôi, chừng năm giây sau thì vẫy tay gọi tôi tới chỗ chị, nhưng mà chị chẳng cho tôi thời gian di chuyển, cứ thế chị chạy đến chỗ tôi luôn.
- Nguyệt, em với con…
- Chị đừng nhắc đến chị ấy nữa. Em đi lên lớp đây! – Tôi vội quay mặt đi né tránh cái nhìn soi mói của chị Nga.
- Này, hai đứa, sao đứa nào cũng… Ê này này, Nguyệt!!!
Đừng nhắc về chị trước mặt tôi nữa, tôi xin các người!!
Thật chứ ông trời nói “ghét của nào trời trao của nấy” chắc cũng không sai đâu. Tôi càng muốn tránh mặt chị bao nhiêu thì gặp càng nhiều bấy nhiêu. Chiều, tôi lại gặp chị trên đường đi lấy sổ công tác Đoàn. Chị cùng với người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang tập chơi bóng rổ ở sân thể thao. Chỉ cần chị ngẩng đầu lên thôi là có thể thấy tôi. Chỉ cần ngẩng đầu lên…
Không! Chị không ngẩng. Chị đùa giỡn với cậu bạn hotboy rất vui. Vui tới mức không để ý mọi thứ xung quanh nữa.
Vẫn biết là mọi thứ đã kết thúc, tôi cũng không nên hi vọng nhiều. Vậy mà trái tim vẫn cứng đầu không nghe. Thật đáng ghét, trái tim này là đồ phản chủ!
Thở đi, thở đi Nguyệt ơi!
Mày mà nín thở là đứng tim ૮ɦếƭ đó Nguyệt. Thở bình thường đi, điều chỉnh cái sự thở như đồ ૮ɦếƭ trôi này đi Nguyệt.
Tôi nhớ nhiều buổi chiều ngồi yên sau, áp má vào lưng chị, được chị chở đi vòng vèo khắp cùng phố phường. Còn được chị chăm sóc như một đứa em gái nữa. Có lúc, chị buồn lại tìm tôi tâm sự, chị ôm tôi, cái ôm của một người chị đơn thuần dành tình cảm cho một đứa em gái. Chị cũng nói:
- Chị sẽ mãi yêu quí em, em gái!
Chị đã nói vậy rồi, nghĩa là mãi mãi đơn thuần trong chị đối với tôi chỉ là tình cảm chị em. Tôi bắt buộc phải tin nó, phải tin một sự thật mà tôi không thể nào thay đổi được.
Còn anh, anh vẫn ở bên tôi. Vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thế. Tôi vẫn tìm anh, tìm một niềm an ủi khác. Ở bên cạnh, mọi thứ dường như lắng đọng lại, chỉ có khoảnh khắc bên anh mới là thật nhất. Nhưng đáng tiếc, với tôi, anh chỉ là một người anh trai, người anh trai hiểu tôi nhất. Chỉ vậy thôi!
Thời gian vụt trôi, tần suất tôi gặp chị ngày càng tăng, mặc dù đó không phải là kết quả tôi mong muốn. Gặp chị càng ít, có thể tôi sẽ càng quên chị nhanh hơn, mặc dù cái tình cảm kia đã lớn lên trong tôi ít nhất hai năm rồi. Hai năm, không ngắn không dài, nhưng đủ để người ta làm nên chuyện, đủ để người ta đốt cháy rồi dập tắt một thứ gì.
- Hotboy trường mình chia tay với con bé kia rồi đấy mày biết không? Hình như là bị đá đấy. Tội nghiệp nhỏ, trông nhỏ cũng xinh xắn dễ thương, có điều cái loại trong sáng quá không giữ được chân bọn con trai đâu!
- Ừ, mà anh í thì siêu hot ấy, gái cứ phải gọi là theo hàng dài dài.
- Con bé chỉ làm đẹp cái chiến tích cua gái của anh í thôi, hi hi!
MK! Tên đó dám làm như thế với chị?
Máu điên chảy rật rật trong người, có lúc tựa hồ như tôi muốn chạy đi tìm hắn ta để đấm vỡ mặt hắn.
Không, mình đã từ lâu không còn can hệ gì tới chị nữa rồi.
Não an ủi trái tim không xong, tôi bỏ đi, không nghe thêm lời từ mấy mụ tám nữa. Tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được hành động của mình.
Bước chân lang thang vô định, theo phản xạ tự nhiên, tôi đi đến vườn hoa sau trường. Đảo mắt một lượt quanh vườn, tôi bất giác cười cay đắng. Hình như nơi này ấn tượng với tôi nhất thì phải?
- Tại sao lại đến đây?
Khi tôi vừa quay lưng đi chưa được một giây, một giọng nói khe khẽ cất lên, có chút ai oán, chút nhớ chút thương.
- Có phải vì em tin, đến đây có thể tìm được chị không? Nguyệt?
Chị dừng lại chờ câu trả lời từ tôi. Chị mong đợi câu trả lời? Vậy thì… sẽ không một câu trả lời nào hết.
- Nguyệt, xin em đừng như vậy nữa…
- Nguyệt, chị cũng mệt mỏi lắm. Mấy tuần qua, chị đã muốn bỏ hết tôn nghiêm của mình để đi tìm em, tìm một sự tha thứ từ em. Rốt cuộc chị vẫn không làm được. Chị thật đáng ghét phải không?
Chị thở hắt ra bằng mũi. Có vẻ như chị đang nở nụ cười buồn… rất buồn!
- Nghe chị kể một câu chuyện chứ? Một câu chuyện nhỏ thôi. Nhé?
-……
- Nguyệt, thêm một lần thôi! Chị… chị không biện hộ cho hành vi thô lỗ của mình. Chị muốn kể cho em lí do.
Tôi cắn cắn môi, khóe mắt giật liên hồi. Đoạn, tôi cúi đầu một cách chậm chạp.
- Nguyệt, ngày chị còn bé, chị không sống ở đây. Nơi chị sống gần nhà ga, gần chợ 乃úa. Em hiểu cái độ phức tạp của khu phố đó rồi chứ? Năm chị lên bảy, mẹ chị gửi chị cho một bà thím gần nhà khi vào hè, lúc chị không đến trường nữa. Bà thím thoạt nhìn là một người thân thiện, có văn hóa, luôn dạ dạ vâng vâng với các cụ già, với em nhỏ thì yêu thương trìu mến. Phường trên phố dưới ai ai cũng yêu quý bà thím ấy. Một ngày kia, khi xung quanh mọi người đều đã rủ nhau đi du lịch, bà thím ấy đột nhiên khóa cửa, thậm chí chốt bằng 2 ổ khóa, đóng cả cửa kính. Rồi… bà thím đem chị vô nhà trong… h.ã.m h.i.ế.p, may sao chị chạy thoát được vào nhà vệ sinh, chờ mẹ qua đón về. Khi chị nói với mẹ, mẹ chẳng những không tin chị còn đánh chị hai cái vì can tội học tính nói dối của người khác. Chị rất thất vọng. Em biết không, ba ngày sau, cái tội ác ấy lại tiếp diễn, bà ta lần này đóng luôn cả cửa phòng. Bà…. Bà….
Chị không thể kể được nữa, khóc nấc lên, tiếng khóc chực ào ra lại nuốt vô trong khoang họng. Chị… chẳng lẽ…
- Chính vì thế chị sợ em lại như bà ta? Nhưng chị biết là em không phải loại người như thế!
- Chị.. chị biết, nhưng lúc đó, đầu óc chị mụ mẫm, trong đầu tràn ngập hình ảnh cả bà thím. Chị sợ, sợ lắm! Nếu quá khứ lập lại, chị sẽ ૮ɦếƭ mất.
Tôi xoay người lại, dùng tay nâng mặt chị lên, lau đi giọt nước mắt đang lăn ra lưng chừng.
- Vậy tại sao chị lại chuyển được đến đây?
- Sau lần đó, chị lầm lầm lũi lũi, hoàn toàn phớt lờ thế giới. Phản ứng duy nhất chứng tỏ chị còn sống là khi bố mẹ bắt chị sang nhà bà thím để bà ta trông chừng chị. Chị chỉ khóc rồi nhốt mình trong cầu tiêu, nhất quyết không chịu ra. Ba chị nghi ngờ bà thím làm gì chị nên bắt mẹ tự tay kiểm tra. Ba mẹ thấy được những vết xước, vết bầm tím, hiểu chuyện rồi, gia đình lại chuyển về đây ở. Lớn dần lên, câu chuyện cũng phai dần theo năm tháng. Chị bắt đầu cuộc sống mới, mở lòng ra, cho tới khi gặp được em…
- Gặp em thì sao chứ?
- Ở bên em là một loại cảm giác an bình tới kì lạ. Vòng tay em rất chắc, có thể ôm chị chặt cứng. Nguyệt…
- Tại sao lúc đó chị không giải thích cho em mà phải đợi tới bây giờ?
- Chị… chị biết em bị tổn thương, em lại rất cố chấp, chắc chắn em sẽ không tha thứ cho chị. Chị đã cố gắng nói lời xin lỗi, nhưng vẫn không sao nói được. Hơn nữa, có vẻ như là, em không quan tâm mấy tới lời từ chối của chị?
Tôi sững sờ. Tại sao chị lại có ý nghĩ như vậy? Tôi không quan tâm sao? Là tôi rất để tâm đó!
- Cậu hotboy chỉ là cái bẫy bày ra trước mắt em, để lôi kéo em, để chứng minh lời nói của em. Nhưng tất cả những gì phô bày ra trước mắt em, em đều thản nhiên bỏ đi. Nguyệt, em có biết chị đã rất thất vọng không? Chị thật sự rất rất muốn chạy đến níu cánh tay em đang dần rời xa chị. Nhưng chân chị nặng lắm, nhấc lên không được em à.
Chị im lặng một chút, lấy tay quẹt nốt hàng nước mắt cuối cùng đọng lại nơi bọng mắt.
Đừng Nguyệt, mày không được chắp nối hi vọng cho chị ấy. Đừng đưa tay lên nước mắt cho chị ấy nữa.
- Chị vẫn hằng ngày dõi theo bước chân của em. Chị muốn chạy đến và mắng em tại sao không hòa đồng với các bạn mà cứ lầm lũi đi về một mình. Tại sao hằng này lại tưới cây hộ bác cai mà duy nhất chừa lại cây phượng chị đã tự tay trồng năm lớp 10? Tại sao luôn uống nước đá sau khi ăn kem lạnh mà không nhớ lời chị dặn? Có phải chị đáng ghét lắm không, nên khi chị từ chối, em liền ngay lập tức coi chị như chưa bao giờ tồn tại như thế? Chị đã chờ ở nơi này từ khi em bước ra khỏi cuộc đời chị. Chỉ cần em quay lại, chị sẵn sàng từ bỏ tất cả, chị cũng có thể bỏ qua sự coi thường của bạn bè để bên em. Nhưng tại sao… đến bây giờ em mới quay lại?
Không đợi tôi nói, chị tiếp:
- Nguyệt, em đừng giận chị nữa nhé? Chị thực sự mệt mỏi rồi, chị đầu hàng hiện thực...
- Chẳng nhẽ bây giờ lại tới lượt em từ chối? - tôi cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo.
- Em... - giọng chị có phần sửng sốt. Có lẽ chị không tin được tôi lại quên chị nhanh như vậy. Dù sao cũng từng một thời tôi chăm lo cho chị, hoặc có khi chỉ là thói quen khó bỏ.
- Có gì đáng ngạc nhiên ở đây sao? Dù gì chúng ta cũng không thể có một kết cục, vậy thì mỗi người mỗi ngả sớm sẽ tốt hơn nhiều.
Chị cúi đầu không đáp, hai tay níu chặt áo, người run lên như thể chị đang sợ hãi. Hay là chị lạnh?
Giữa cơn gió đông đang về, chiếc áo voan dài màu trắng tung bay trong gió. Bóng dáng chị nhỏ bé giữa đất trời giận dữ. Tại sao bây giờ chị lại bỏ công yêu thương tôi? Vẫn là chị em? Hay chỉ là sự thương hại? Rốt cuộc thì chị vẫn xem tôi như một đứa trẻ sao?
- Chị ... chị xin lỗi đã làm phiền em. Có lẽ, ừm, chị nên đi. Chào em vậy!
Chị gật đầu thay cái chào, rồi chậm chạp bước đi.
Tôi có thể để chị đi sao?
Sau bao nhiêu lời giải thích, tôi còn có thể để tâm chị đã từng từ chối tôi sao?
- MK, ai cho chị đi? - tôi gằn giọng một tiếng rồi kéo tay chị lại, ôm siết chị trong lòng. Chị rất thấp, khoảng 1m55. Còn tôi thì cũng gần 1m7 rồi. Vậy nên khi ôm chị, đầu của chị đặt trên иgự¢ tôi, qua lớp áo mỏng, tôi cảm nhận được dòng nước trên иgự¢ mình.
- Chị muốn đi một cách dễ dàng thế sao?
......
Có thể câu chuyện sẽ kết thúc tại đó, có thể! Tôi không biết hậu quả của tình yêu tội lỗi này là gì, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau, tôi sẵn sàng đánh đổi.
Về phần anh, anh mỉm cười khi tôi ra đi. Anh nói rằng : "Ngay từ đầu, anh đã không có cơ để thay đổi em rồi. anh đã biết, đã biết ngay lúc bắt đầu. Chỉ là, nếu anh không thể ở bên cạnh em, vậy thì anh sẽ chăm sóc em. Đừng trách cô ấy. Mọi chuyện đều do anh sắp xếp. Ngay cả cậu hotboy ở bên cạnh cô ấy. Đó là em trai anh. Nó đã có bạn gái rồi, vẫn hạnh phúc như thường. Còn em, Nguyệt, đã nắm được hạnh phúc rồi, thì nhất quyết không được buông tay. Cô ấy là người trong sáng, đừng làm tổn thương cô nữa."
Điều này tương đương với việc chị đồng ý tham gia vào sự sắp xếp, chị đồng ý lừa tôi. Tôi, chỉ là một quân cờ trong toàn bộ những bước đi hết sức hoàn hảo đó. Sự thật luôn làm người ta đau lòng. Tôi chịu sự điều khiển của anh và chị! Đáng ra tôi nên giận chị. Nhưng.. còn ý nghĩa gì nữa không? Dẫu sao tôi cũng sẽ tha thứ cho chị, vậy giận chị làm gì? Tôi vốn không cao thượng tới mức tha thứ cho kẻ đã lường gạt mình một cách trắng trợn, nhưng tình yêu của tôi với chị cao thượng như vậy. Thôi thì học cách đặt xuống. Đặt xuống những điều vốn không đáng để ta bận tâm. Học cách tha thứ để cứu rỗi linh hồn!
Tình yêu là sự cho đi và nhận lại, là yêu hết mình mà chấp nhận tha thứ cho tất cả. Là tin tưởng người mình yêu sẽ không đâm lén mình. Nhưng nhân gian mấy ai yêu thật lòng? Trong tình yêu, kẻ si tình luôn là kẻ thất bại! Hãy tỉnh táo, nhưng đừng quá cẩn thận với người mình yêu. Duyên là ông trời trao, nhưng số phận nằm trong tay mình. Cả một đời người sẽ chỉ có một lần và có một người yêu mình thật lòng mà thôi...