Càng lớn càng cô đơn

Tác giả:

Tối. Tháo kệ gỗ ra rồi đóng lại. Tiếng 乃úa inh ỏi. Nhưng vẫn không đóng giống hệt như ban đầu. Lại ra balcon đọc sách. Ánh đèn leo lét hòa vào tiếng radio mở lớn hơn mọi ngày. Radio cuối góc phòng vẫn miệt mài với Càng trưởng thành càng cô đơn của Milk@Coffee...
Suốt nhiều năm liền đã qua, trong mình luôn ấp ủ về niềm hi vọng về một buổi sáng tháng Sáu như thế này, có một điều gì bé nhỏ sẽ xuất hiện và nó mãi mãi sẽ thuộc về mình. Như một thứ tiên dược thần kỳ.
Có một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ. Tôi bảo T. ở lại, đừng đi nữa. Chỉ thấy một sự kiên định lóe lên trong đáy mắt. Sân bay. Hành lý. Con người. Mọi thứ đều đông đúc và la liệt giữa một buổi tối tháng Sáu mùa Hè lỡ cỡ. Vali màu rượu đỏ kéo thẳng vào phòng cách ly. Tôi đứng phía hành lang bên kia đường, châm thuốc. Nhìn thấy sự mất mát đang hiện hữu rõ rệt. Và rồi, cũng đã nhiều năm liền như thế. Về điều nhỏ bé tháng Sáu như một nỗi buồn và sự hy vọng càng dài rộng bao la...
Sài Gòn những ngày gần đây lúc nào cũng khang khác. Rục rịch chuyển mình. Thỉnh thoảng. Trong suốt một quảng đường dài mệt mỏi của cuộc đời. Bản thân chúng ta vô tình đánh rơi vài thứ dọc đường chỉ vì những ngày tuổi trẻ, sự bồng bột là thứ mãnh liệt hơn tất thảy trên đời. Nhiều lúc, ai đó chỉ cần nhìn bạn và nói đi là đi. Như một lời chia tay không thành tiếng. Giống như khi cơn mưa vừa tạnh dù là buổi đêm, buổi sáng, buổi trưa, người ta sẵn sàng khoác vội chiếc áo và lao ra khỏi bậc thềm để tiến về phía trước. Lúc nào bản thân cũng có thể sẵn sàng lang thang ra phố, đi bộ cho đến lúc mệt nhoài và hạnh phúc ngắm nhìn những chuyển động rộn rã xung quanh.
Những ngày mới sang, T. nói ở Paris, nỗi cô đơn có ở khắp nơi. Không bi lụy. Không tuyệt vọng. Nhưng âm thầm và lặng lẽ. Mà có lẽ ở đâu cũng thế, nơi nào không còn tình yêu thì ở đó cũng có những nỗi buồn giống hệt.
P.s: Cái kệ gỗ. Giờ chắc là vứt nó đi. Giờ mới chấp nhận rằng cái gì bị tháo đi sẽ không khôi phục lại như ban đầu. Lòng người thì cũng vậy. Cứ năm lần bảy lượt "tháo ra gắn vào" như thế thì rõ ràng sẽ biến thành một bãi tan hoang.
Làm sao để tiến lên phía trước khi không thể yêu thương nỗi sự cô đơn của chính mình?