Cảm giác nào cho một tình yêu?

Tác giả:


- Sau một tình yêu là gì?
Cô gái choàng tay vào cổ chàng trai mắt nhìn xuống hồ nước lăn tăn gợn sóng để mặc cho gió thổi tung làn tóc rối. Anh khẽ xoay người ôm lấy đôi vai nhỏ bé, gầy guộc khẽ cười:
- Là một đám cưới.
Cô chẳng bao giờ tin vào điều ấy bởi trong sâu thẳm trái tim anh vẫn luôn có hình ảnh của một người con gái – người đó không phải là cô. Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong khóe mi cay xè, cô cố không cho trái tim mình nức nở.
Cánh hoa phượng cố khoe sắc đỏ thắm trong ánh nắng của cuối ngày. Tiếng ve ngân vang trong những vòm cây nửa như tiếc nuối một ngày sắp tàn nửa như hào hứng đón chào màn đêm buông xuống. Cô vẫn bước đều trên con đường ấy như tìm kiếm như chạy trốn.
Cô trộm nghĩ, đôi khi mỗi người cần phải có những giây phút riêng và những khoảng lặng không lời để bản tình ca cuộc sống thêm phong phú, nhưng cái khoảng lặng trong cô quá lớn, nó như lấn át hết, để bản tình ca của cô đôi khi chìm trong màn mưa của nỗi buồn phiền. Suy xét, rồi cô cố dặn lòng mình, yêu thương còn quan trọng hơn cả việc thấu hiểu quá khứ của nhau. Nhưng cái quá khứ của anh đôi khi nó lấn át, lớn hơn cả tình yêu thương của cô dành cho anh. Từ ngày gặp anh và yêu anh, cô luôn muốn một tình yêu thương trọn vẹn, nhưng điều đó quả thật quá khó đối với anh. Đôi khi cô tự hào khi mình cầm được tấm vé cuối cùng để cùng anh đi đến cuối cuộc đời, nhưng có lúc cô lại giận mình là kẻ đến sau để trái tim anh phải chia thành nhiều ngăn nhỏ.
Anh thường chở cô đi lang thang khắp các con phố nhỏ đầy bằng lăng tím để nghe anh kể chuyện cổ tích tình yêu của mình một cách hăng say như một người diễn thuyết tài ba. Cô đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng luôn đóng vai một khán giả trung thành với những cái gật đầu và ánh mắt xa xăm thả trôi trong không trung vô định. Bỗng chốc cô nhận ra rằng, mỗi lần như thế, tình yêu trong anh dành cho người con gái ấy càng lớn dần lên. Ngày cô gái đi lấy chồng, anh lặng đi như người ૮ɦếƭ. Bao nhiêu yêu thương dồn nén, anh cố giữ nó trong sâu thẳm trái tim mình như một sự chờ đợi, chờ đợi cho một phút giây màu nhiệm. Vai trò của người khán giả cũng mất, cô gái khẽ kéo vali bước nhẹ trên con phố dài, những chiếc lá khô xoay tròn rơi xuống không trung trống trải theo gió lăn lóc trên nền gạch loang nổ.
Hoàng Thị Kiều Trang