24h trong đời

Tác giả:

Những người trẻ ấy đã mượn nhau 24 giờ hay mn nhau cả một nhung nhớ vĩnh viễn? Lãng mạn, ngọt ngào và nhẹ như hơi thở, câu chuyện như nói với người ta rằng: Hãy để tình yêu chạm đến ta, theo cách lạ lùng mà ta chẳng bao giờ có thể đoán trước...
20h30’
Chiếc taxi chạy êm ru về phía thành phố cổ. Ngồi ở hàng ghế sau, nhìn gương mặt cô nghiêng nghiêng trong bóng tối, chiếc cổ cao mảnh dẻ và bờ vai thon, anh vẫn không thể tin đây chính là hiện thực. Có lẽ nào, sau một thời gian dài xa cách, lại từ hai đầu đất nước, cuối cùng anh và cô cũng thực sự gặp được nhau?
- Nhìn gì mình đấy?
- Có nhìn gì đâu.
- Thế thì nghĩ gì đấy?
- Chả nghĩ gì cả.
- Biết ngay mà, vừa hỏi xong mình đã ân hận rồi. Không bao giờ nên hỏi bọn đàn ông con trai nghĩ gì, vì trong cái đầu rỗng tuếch của bọn họ nào có chứa cái gì đâu.
Cô cười khúc khích, vẻ rất khoái trá. Anh mỉm cười, lại nghĩ về những ngày tháng cũ khi còn là bạn học. Bạn học hơi thân, ra trường, vẫn liên lạc nhưng không gặp mặt, mỗi người một cuộc sống riêng, chỉ mình anh biết anh vẫn thường suy nghĩ về cô, tiếng cười trong trẻo ấy cứ theo anh mãi không thể nào dứt được.
- Đến nơi thì mình làm gì?
- Bạn đói chưa?
- Không đói lắm. Lúc nãy ngồi trên máy bay được phát cho cái bánh cứng quèo ném chó chó ૮ɦếƭ, nhưng phải ăn thôi, đòi hỏi nhiều là có tội đấy.
- Thế thì lấy phòng rồi đi dạo, uống nước nhé. Khuya về ăn sau, ở đó người ta bán muộn lắm.
- Bạn có vẻ nhiều kinh nghiệm đi lăng nhăng với gái quá nhỉ?
- Đừng có nói vớ vẩn đi. Chỉ có 24 giờ, mình phải tận dụng từng phút một chứ.
24 giờ. Phải, anh chỉ có 24 giờ mà thôi. “Mình có thể mượn H được không, chỉ một ngày thôi, mình xin bạn đấy”, anh đã suy nghĩ cân nhắc biết bao lâu, đã thu hết can đảm để hỏi, để đến khi nghe cô nói “Ừ, mình sẽ đến” anh lại ngỡ ngàng không thể tin nổi. “Có thật không đấy, đừng bỏ mình chơ vơ giữa sân bay, không thấy người con gái mình cần đầu hết nhé” – “Thật mà, mình sẽ đến, ai bảo mình là đàn bà cơ chứ, bạn không biết câu Nhẹ dạ, ngươi chính là đàn bà à”. Cô lại cười khúc khích. Ừ cô thì đàn bà, thôi dùng từ khác đi, cô thì nữ tính quá đi rồi, là bạn cùng lớp, lại ở cùng một khu nhà, sao anh không biết những điều ấy? Anh còn biết mình bị cuốn hút bởi chính những thứ đó nữa kia, chỉ có điều anh đã chọn cách im lặng, và anh đã im lặng mãi tới tận bây giờ.
21h30’
Gã ngồi ở quầy reception không nén nổi việc ném một cái nhìn ngờ vực khi anh khăng khăng đòi một phòng 2 giường. “Xin lỗi anh chị, giờ chỉ còn 1 phòng 1 giường và 1 phòng 3 giường. Phòng 3 giường là phòng kiểu ghép người, tất nhiên nếu anh chị chọn phòng đó em sẽ không ghép thêm ai khác”. Cô phì cười, anh phì cười, gã cũng phì cười. Kết quả là 3 giường thẳng tiến. Cửa phòng vừa đóng lại sau lưng gã, cô đã lăn ra cười như điên dại. Anh nhăn mặt:
- Cười cái gì, hay bạn thích phòng 1 giường để mình đổi nào?
- Không đổi không đổi – cô xua tay, vẫn ôm bụng cười – mình thích phòng này rối đấy. Giường giữa để trống nhá, chúng mình nằm 2 cái 2 bên. Mình chỉ buồn cười vì chắc quả reception kia đang bảo bọn mình làm trò quá đây mà.
- Ừ chắc nó nghĩ mình bất lực, anh lẩm bẩm.
- Thì cũng thế thật còn gì.
- Lại bắt đầu rồi đấy nhá…
22h30’
Phố cổ về đêm mát lạnh trong veo. Những ngôi nhà cổ sừng sững trong đêm tối với cánh cửa gỗ lim chắc nịch bóng loáng, mái ngói lô xô rêu phong trầm mặc, những con đường nho nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo… Anh ngắm gương mặt thanh tú của cô nghiêng nghiêng trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ vài ngôi nhà chưa ngủ, nghe giọng cô ríu rít nhắc lại những chuyện xưa, tiếng nói trong veo của cô hòa lẫn tiếng bước chân hai người lạo xạo và ước gì con đường cứ kéo dài ra mãi, để anh cứ mãi mãi bên cô như thế này, bình yên mà quý giá làm sao.
23h30’
- Còn bán hàng không chú ơi
- Còn, nửa tiếng nữa cô chú mới dọn hàng.
- Vậy chú cho con 2 tô đi. Hôm nào chú cũng bán muộn vậy ư?
- Ừa, nhưng mai 15 chú nghỉ cúng rằm nha.
“Mai thì con cũng đi khỏi đây rồi”, anh suýt buột miệng nói ra nhưng ghìm lại kịp. Cô nhìn vẻ mặt thê thảm của anh, nheo nheo: “Lại bắt đầu đếm “chỉ còn mấy tiếng nữa”, “chỉ còn mấy tiếng nữa thôi” đúng không? Cho mình xin đi bạn hiền”.
Người phụ nữ bê hai tô mì đầy ặc ra. Cô đẩy một tô về phía anh, nháy mắt:
- Trộn cho mình đi nhé. Mình ghét nhất công đoạn này. Mà thành thật thừa nhận với bạn là mình đã qua thời kỳ được giai trộn cho rồi, giờ chỉ có chạy theo hầu giai thôi. Đi với bạn mình mới dám yêu cầu đòi hỏi đấy.
- Thế mình không phải giai à?
- Không, bạn là bạn gái thân của mình, he he…
- Nếu bình thường thì bạn không xong với mình đâu, nhưng vì thời gian quá ngắn nên mình “nhịn vì đại cuộc” đấy nhá.
- Mình biết, mình biết mà.
Chuông điện thoại của cô bỗng réo vang: “Vâng em đến rồi, em đang đi ăn rồi về ngủ thôi. Vâng mai em về, không có gì thay đổi cả. Thế nhá, bye anh”.
- Bạn đã nói thế nào để đến được đây vậy?
- Đó là việc của mình, mình phải thế nào mới được tin tưởng như thế chứ.
- Đương nhiên, nhưng mình muốn hỏi để có gì sau này còn quản lý người yêu mình.
- Người yêu bạn không thể nào quái thai như mình được, đừng có lo.
Thế nếu hồi xưa anh nói ra, chứ không im lặng một cách tự ti đầy ngu ngốc như vậy, thì bây giờ liệu người yêu anh có phải là cô nàng cáo bự này không? Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn theo chân anh suốt đường về khách sạn.
4h
- Mình không ngủ, giời ạ.
- Biết rồi, từ nãy đến giờ thấy bạn quay qua quay lại, vặn vẹo chắc sắp gẫy giường rồi đấy.
- Bạn cũng không ngủ được à? Vô lý, có lúc thấy bạn ngáy khò khò mà.
- Ngủ một tí thôi, ngáy hồi nào? Thế không ngủ được thì dậy xem phim nhé?
- Bạn có vẻ kiên quyết tận dụng từng phút từng giây thật nhỉ?
- Thật chứ còn gì nữa.
Anh lồm cồm bò dậy, chui sang chiếc giường giữa, bật laptop lên. Cô vẫn ngồi trên giường mình, chăn kéo đến иgự¢, mắt mở to nhìn anh, tóc xõa dài, ôm lấy vai mềm mại. Anh đột nhiên có cảm tưởng đang bị kéo giật lùi lại quá khứ, hay là năm tháng đã qua vùn vụt trở về? Vẫn là cô gái năm nào với đôi mắt biết nói và giọng cười trong veo, người bạn gái anh tưởng có thể lãng quên, nhưng hóa ra không thể nào quên được, và càng gần đến ngày phải ra đi anh càng thôi thúc niềm khát khao gặp mặt.
- Làm gì mà nhìn mình trừng trừng kinh thế?
- Thế mà gọi là trừng trừng à? Mà không sang đây thì xem kiểu gì hả?
- Sao cứ phải cục cằn với mình bạn mới chịu được nhỉ?
Cô phụng phịu trèo qua. Anh im lặng, lảng tránh bằng việc xếp một đống gối dựa lưng vào đầu giường, cái nọ dựa lên cái kia chỉ nhìn không đã thấy êm ái nuột nà.
- Èo, hơn cả ghế đôi ở Megastar rồi đấy. Bạn đúng là nhiều kinh nghiệm trong việc lăng nhăng với gái.
- Bạn đừng có dùng từ “lăng nhăng” nữa được không? Còn giờ thì xem phim đi.
- Bản chất sự việc là thế mà – Cô cười tinh quái.
Trong khi cô cười suốt từ đầu đến cuối, anh chẳng nhớ nổi bộ phim nói về cái gì, chỉ biết có J.Lo và anh chàng Alex O’Loughlin[1] điển trai, diva da màu với chiếc bụng bầu to đùng mà vẫn xinh đẹp và quyến rũ kỳ lạ. Anh biết chắc cái khung cảnh này, nơi anh và cô xem phim trong ánh sáng lờ mờ của buổi sắp bình minh, tại một thành xa lạ với cả hai, cái cảm giác êm ái khi cô dựa vào người anh, mùi thơm tỏa ra từ tóc cô, từ mùi nước hoa nhè nhẹ của cô rồi lẩn quất đâu đó trong phòng, tất cả những thứ ấy sẽ còn trở đi trở lại nhiều lần trong anh những tháng năm xứ người sắp tới.
10h
Anh mở mắt, thấy cô vẫn cuộn tròn ngủ say ngay bên cạnh, mái tóc mềm mại lòa xòa quanh gối. Ngoài kia nắng đã lên cao, không gian đầy ắp tiếng người cười nói xôn xao, nhộn nhịp đi lại, rộn ràng mua bán.
- Này, dậy đi, dậy ra ngoài chơi đi, định đến đây để ngủ à?
- Mấy giờ rồi?
- 10h.
- Thế mới ngủ được 3 tiếng chứ mấy, cho người ta ngủ thêm tí nữa đi, gì mà ác như mẹ chồng thế hở?
Anh phì cười, ừ thì cái anh cần là được ở bên cô, còn ngủ hay thức chắc cũng không quá quan trọng. Thế mà trước lúc đi, anh cứ băn khoăn mãi về chuyện này. Đã có lúc anh tính đến việc để cô ngủ trong phòng, còn mình mò ra bar ngồi cho đến sáng. Vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại đơn giản đến không ngờ. Có khi khái niệm “tình yêu trong sáng” tồn tại thật cũng nên, chứ chắc mình không đến nỗi lãnh cảm, anh lẩn thẩn tự vấn.
15h
Anh thuê một chiếc xa máy của khách sạn rồi chở cô ra biển mặc kệ cô nàng càu nhàu thích đi xe đạp đôi cho “hợp thời trang”. “Mặc váy maxi thế này phải đạp xe, váy bay bay, tóc bay bay mới sành điệu chứ”, cô hậm hực. “Mình biết bạn sành điệu là được rồi, còn giờ để yên cho mình lái xe được không? Bạn thừa biết lý do mình chọn xe máy còn gì nữa”. Dựa nhẹ vào lưng anh, người con gái lặng im không nói gì. Không biết có phải cô cũng như anh đang quay quắt những tháng ngày cũ. Thành phố phương Nam những ngày đi học, những buổi chiều về cả lũ chở nhau lang thang phố phường, nào chè nào kem, nào nước dừa xiêm và trái cây la liệt, hay buổi tối chạy xe trên những con đường to rộng, tận hưởng cảm giác mát lạnh thấm đến tận tim, có cô gái ngồi sau lưng anh nghêu ngao hát “ước gì anh ở đây giờ này, ước gì em đã không lỡ lời”… Anh vẫn thường tự hỏi, liệu có phải vì những gì giữa họ quá đẹp, đến mức anh không dám nói một lời nào, hay chỉ đơn giản vì anh là gã ngốc cuối cùng còn sót lại của thế kỷ chăng?
- Hôm nào bạn đi?
- Ngày kia.
- Chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi, bên kia lo hết mà, có phải làm gì đâu.
- Còn việc gì chưa làm nữa không?
- Đang làm nốt đây.
- Sao bạn không bao giờ nói năng nhẹ nhàng được với mình thế nhỉ? Mình không đáng để bạn nói được một lời ngọt ngào sao?
Anh im lặng. Cô cũng im lặng. Không ai nói thêm lời nào cả khi đã ra đến biển. Cô tháo đôi xăng-đan cói, bước chân trần trên bãi cát. Anh đút tay túi quần, lẳng lặng đi bên cô. Những con sóng hối hả đuổi theo nhau vào bờ, vỡ ụp vào bờ cát, rồi lại theo nhau tháo chạy ra xa. “Nói gì đi nói gì đi chứ”, anh nguyền rủa bản thân, “sắp hết 24 giờ rồi, chẳng còn lúc nào được bên cô ấy nữa đâu”. Bên anh, cô vẫn một tay giữ váy một tay cầm dép lững thững bước đi, để lại đằng sau những dấu chân nhỏ hằn sâu trên cát. Rồi chỉ vài giây sau những đợt sóng khác lại trào lên xóa đi tất cả. Rốt cuộc thì anh vẫn chỉ là một gã ngốc mà thôi, khi không thể cất lời lên được. Mà có gì kinh khủng lắm đâu, chỉ một câu nhẹ nhàng nào đó thôi, mà anh vẫn không thể mở lời.
19h30’
Chiếc taxi lại lăn bánh hướng về sân bay, 24 giờ trôi nhanh như một cái chớp mắt, nhắm mắt lại, mở mắt ra và mọi thứ đột ngột lùi xa như chưa từng tồn tại.
- Không cần phải đi nhanh thế đâu anh ơi, bọn em còn nhiều thời gian mà. Mới cả đi nhanh thế ở dưới này xóc lắm.
Cô phì cười “Sợ xóc thì làm sao đi học mấy thứ đó được. Đấy, rồi cũng là mình mở mồm trước thôi, biết mà, trong quan hệ với bạn mọi chuyện vẫn luôn là như thế”. Anh chẳng nói gì, lẳng lặng cầm tay cô, những ngón tay thon dài mềm mại cựa quậy một chút rồi nằm yên ngoan ngoãn. Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc chóng mặt khiến anh không thể nhìn rõ cảnh vật hai bên đường, chỉ thấy vùn vụt nhoang nhoáng rồi lại lướt qua. Vậy là bãi biển, thành phố cổ và một ngày của anh đã nằm lại phía sau vĩnh viễn.
- Đọc “Nắm tay và ℓàм тìин[2]” chưa bạn?
- Rồi, thì sao?
- Người ta bảo con gái chỉ nhớ những cái nắm tay thôi, không nhớ lúc ấy đâu.
- May quá, mình chỉ nắm tay mà chẳng ấy ấy tí gì. Chắc bạn sẽ nhớ mình nhiều lắm đây.
- Có thể.
Xe đến sân bay sớm hơn dự kiến rất nhiều. Anh gửi đồ, lấy boarding pass cho cả hai. Một lát nữa, anh và cô sẽ lên hai chuyến bay ngược chiều nhau, sẽ không gặp lại – ít nhất là trong vài năm tới. Nào ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì, khi năm tháng cứ trôi thao thiết không hề ngừng lại.
- H này,
- Tự nhiên gọi tên mình là sắp có chuyện rồi đây.
- Bạn cứ nhắng nhít thế làm sao mình nói gì nghiêm túc được.
- Giữa mình với bạn thì có chuyện gì nghiêm túc?
- Có đấy.
- Vậy thì nói đi.
- Mình định nói cái này, lẽ ra mình phải nói từ lâu lăm lắm rồi, từ thời xưa ấy cơ, mà vẫn chưa nói được.
- Vậy thì đừng nói nữa.
- Không, phải nói chứ.
- Nói bây giờ thì làm gì cho đời?
- Có thể không giải quyết được gì thật, nhưng nói ra thì mình thanh thản hơn.
- Vậy thì cứ thanh thản đi, vì mình biết rồi.
- Bạn nhất định không muôn nghe mình nói thật à?
- Thật.
Anh ngán ngẩm quay đi, biết là không thể thắng được cô. Chẳng lẽ câu chuyện tình cảm nào giữa cùng tuổi cũng khó khăn như thế?
Khác với quầy làm thủ tục an ninh – điểm cuối cùng cho những người đi tiễn nhìn thấy người thân – nơi thường được chứng kiến những cái ôm siết chặt, những cái vẫy tay lưu luyến và nhiều khi cả những giọt nước mắt thánh thót rơi, phòng chờ ra máy bay chẳng bao giờ có những hình ảnh cảm động ấy. Đã vào đến đây thì quá khứ, kỉ niệm, người thân… đều ở lại đằng sau hết rồi, ai cũng mong lên máy bay nhanh nhanh để không phải ngồi lâu trên những băng ghế lạnh lẽo. Chắc chẳng có ai như anh, chỉ mong những phút – giây – phòng – chờ này kéo dài mãi mãi.
“Hãng HKQGVN xin thông báo, xin mời người già, trẻ em, phụ nữ mang thai, người cần trợ giúp đặc biệt đi chuyến bay VN… ra máy bay trước, quý khách khác xin chờ thông báo sau”…
- Delay airlines đọc thông báo rồi kìa, hôm nay chả thấy delay, chả thấy sorry gì nhỉ?
- Mình sắp phải đi đây.
- Mình biết.
Im lặng.
- Thế nếu không được nói thì có được gọi bằng một từ đặc biệt không?
- Không.
- Sao bạn cứ bắt nạt mình đến tận phút cuối cùng thế nhỉ? Mình gọi bạn là gì là quyền của mình chứ, bạn làm sao cấm được?
- Ôi cáu kìa, tại sao đến giờ bạn mới cáu? Lẽ ra bạn phải cáu như thế từ lâu rồi kia.
- Ừ, đúng là như thế, mình thật ngốc. Vậy thì người yêu ơi, mình sẽ gọi bạn như thế, mình sẽ nhớ người yêu nhiều lắm, nhớ kinh khủng, nhớ đến mức không biết có học hành gì được không, vì đang đứng cạnh người yêu đây mà mình đã nhớ lắm rồi, mà thực ra lúc nào mình cũng nhớ người yêu nhiều như thế. Còn giờ thì người yêu đi đi, tạm biệt.
Anh quay bước ngay lập tức, không kịp thấy người con gái đưa tay lên quệt nước mắt. Anh biết, giờ thì 24 giờ của mình mới thực sự chấm dứt. 24 giờ kỳ lạ không bao giờ anh còn có lại trong đời.
ĐINH LÊ HƯƠNG