Nguồn ảnh: yy on Twitter“1… 2… 3 dô, chúc mừng trước Hắc tổng ly hôn vợ nào!”
Trong một phòng VIP của một hộp đêm nổi tiếng, trai gái lẫn lộn lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc vang lớn trong phòng. Đây xác thực là một nơi ăn chơi, rửa tiền của các cô cậu trong giới nhà giàu.
Hắc Tư Kình ngồi trên ghế chính giữa phòng bao nhìn ngắm một mớ hỗn độn trước mặt. Anh ta đang vui, vui vì cuối cùng cũng sắp giải thoát được cái xiềng xích mang tên hôn nhân.
Một cuộc hôn nhân vô vị thì có ý nghĩa gì? Anh thật mong muốn nhanh chóng trở về cuộc sống có cái mắc độc thân hoàng kim nổi tiếng của mình.
Ăn chơi thác loạn với đám bạn cậu ấm cô chiêu của mình đến gần nửa đêm, anh lê bước chào hỏi họ rồi lái xe trở về nhà. Dù ăn chơi ra sao cũng không quên nhiệm vụ, anh phải nhất quyết li hôn trong hôm nay.
Xuống xe, mở cửa anh loạng choạng bước vào căn nhà sáng đèn với đầy sự ấm áp và hơi ấm.
Thấy cô đang ngồi gật gù trên ghế sô pha, anh không để ý nhiều mà đi thẳng tới quát lớn.
“Cô mau kí đi, từ đây tôi và cô sẽ không còn bất cứ một mối quan hệ gì nữa.”
Hắc Tư Kình lạnh lùng nén tờ giấy xuống trước mặt cô. Anh chấp tay đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống. Hèn mọn và xấu xí là những gì anh nhìn thấy từ cô.
“Anh nói gì cơ?”
“Nhưng còn ba mẹ…”
Cô bất ngờ khi nghe anh nói li hôn, nhưng ngay sau đấy đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Điều cô lo lắng và để tâm…
Phải rồi còn ba mẹ chồng của cô? Cuộc hôn nhân này là do họ đã ban tặng cho cô. Chỉ là do cô kém cỏi, không biết nắm giữ mà thôi.
“Cô không cần lo. Chuyện đấy tôi sẽ giải quyết, nhanh chóng đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Cảm nhận rõ rệt sự ruồng bỏ và chán ghét của anh cô cảm thấy mủi lòng không thôi. Níu kéo đã không còn hạnh phúc nữa rồi.
Coi như hơn một năm qua chung sống và chăm sóc chu đáo cho anh đấy là sự trả ơn cô dành cho ông bà Hắc.
Còn bây giờ cô phải rời đi thôi. Họ đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi. Cô không thể ích kỷ dùng cuộc hôn nhân này mà trói buộc anh được.
Giải thoát cho anh cũng như là giải thoát cho chính cô.
Đặt bút, kí một đường nét thật đẹp lên tờ giấy.
Đẹp như những kỉ niệm đẹp đẽ ít ỏi của họ, đẹp như tình cảm mà cô dành trọn cho anh.
Kết thúc một cuộc hôn nhân không tự nguyện, sáng hôm sau cô mang theo đồ đạc của mình rời đi. Rời khỏi nơi mang biết bao cảm xúc của cô trong thời gian qua.
Tạm biệt anh Tư Kình!
[…]
Đã nửa năm trôi qua, cô đã dọn tới một thành phố khác, thật cách xa khỏi anh. Cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, không vui buồn, không lo nghĩ.
Có những khi thấy tin tức hình ảnh của anh. Cô không dám đọc mà chỉ lướt qua nhanh chóng. Cô sợ mình kìm lòng không được mà sẽ hành động lỗ mãn.
Mắt không thấy tim không đau. Nhìn thấy rồi thì sao? Vui mừng? Đố kị? Hay ghen ghét? Tất cả những thứ cảm xúc đó chỉ hại người mà thôi.
6 giờ 30 phút cô trên đường đi làm về như mọi ngày. Vì chỗ cô thuê ở là một nơi bình dân nên điện đủng khá tối. An ninh cũng chỉ là bình thường thôi.
Đến trước cửa nhà, cô chuẩn bị lấy chìa tra vào ổ thì đột nhiên đạp trúng cái gì đó làm cô giật nẩy mình.
“Á… ma.”
Cô hét toáng lên, vơ lấy cái cây dựa vào cột tường lên. Nhắm chuẩn góc tối ấy ghè một cái thật mạnh.
“Ui! Đau… quá.”
Giọng nói này…
“Tiểu Nhan… là tôi.”
Căng mắt ra nhìn thật kĩ lại, thật sự là Hắc Tư Kình này…
Anh ta bẩn thỉu, luộm thuộm ngồi chật vật như kẻ chết rồi trước cửa nhà cô. Hình ảnh này và hình ảnh Hắc tổng cao cao tại thượng ngày xưa thật là cách biệt rất lớn.
“Anh đi bụi hả Hắc tổng?”
“Đừng gọi tôi là tổng này tổng nọ. Tôi bị ba mẹ đuổi khỏi nhà, bây giờ còn thua cả ăn mày nữa.”
”Nhà em có gì ăn không?”
Đọc Truyện