tu-khi-gap-duoc-anh-1-thichtruyenvn.jpg

Từ Khi Gặp Được Anh

Tác giả: Tuyết Mai

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 90 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

tu-khi-gap-duoc-anh

Nguồn ảnh: Pinterest

Tôi là Mộc Linh, là con của tội phạm hiếp dâm.

Mẹ tôi là một thiếu nữ ngây thơ thuần khiết, chỉ sau một đêm đã bị vấy bẩn. Đến cả đời, cũng không rửa trôi được vết nhơ.

Ông bà ngoại của tôi ly hôn, bà ngoại thì tái hôn với một người giàu có, còn ông tôi thì mất trong một vụ tai nạn do cứu cậu của tôi.

Tôi chào đời, không phải trong sự chờ đợi hồi hộp vui vẻ của mọi người, mà là sự đen tối, sự đau khổ và hắt hủi.

Mẹ tôi sinh tôi ra khi bà chỉ mới 16 tuổi. Ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái, bà đã gánh vác trọng trách làm mẹ.

Tôi vốn không có ba, tôi chỉ có cậu và mẹ. Nhưng mẹ luôn lạnh nhạt với tôi.

Nhìn những đứa trẻ khác có ba và mẹ, có mái ấm, có được những người yêu thương lo lắng, đáy lòng tôi lạnh lẽo.

Cậu tôi lớn hơn tôi 6 tuổi, có lẽ, cậu là người duy nhất cho tôi tình thương.

Có một lần cậu bị ốm, tôi lúc đó cũng chỉ mới có 7 tuổi, mẹ thì đi làm, tôi phải ở nhà lo cho cậu.

Lúc đó tôi nấu nước để lau người cho cậu, khi với tay để lấy cái ấm xuống, tôi vô tình làm rơi cái ly mẹ yêu thích, khiến nó vỡ tan tành.

Lúc đó tôi rất hoảng sợ, cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ lên.

Cùng lúc đó mẹ tôi trở về.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, không nói lời nào bước đến nắm chặt vai tôi.

Tôi đau, cố gắng giãy dụa nhưng mẹ càng siết chặt, mẹ cấu nghiến tôi.

"Tại sao? Tại sao...nếu không do hắn, nếu không có mày, tao đã không khổ như vậy." Mẹ lẩm bẩm, ánh mắt căm hận nghiến chặt răng.

"Chị, thả con bé ra." Cậu tôi từ trong phòng đi ra uể oải hét lên, bước đến đẩy mẹ tôi ra, sau đó bế tôi lên.

Lúc này mẹ tôi mới sực tỉnh, mẹ mím môi, cuối cùng bật khóc.

"Mộc Kha, chị mệt quá...chị không biết chị đang làm gì nữa."

"Để cho chị chết đi có được không? Xin em đấy...chị không muốn sống nữa." Mẹ tôi gào khóc bám lấy chân của cậu tôi cầu xin.

Cậu tôi lạnh lùng, đẩy mẹ tôi ra lạnh giọng

"Chị không được chết, nếu chị dám tự tử, em sẽ không tha cho chị." Sau đó cậu bế tôi đi vào phòng, rồi lại ra ngoài ngồi với mẹ.

Tôi ngồi trong phòng, nghe tiếng mẹ gào khóc nức nở, tiếng đổ bể, có tiếng quát của cậu.

Đáy lòng tôi lạnh lẽo, tôi tự hỏi, nếu như vậy, thì mẹ sinh tôi ra làm gì? Tại sao sinh ra tôi rồi lại làm vậy với tôi.

Sao không giết tôi lúc tôi chưa sinh ra cho rồi?

Cũng kể từ đó, tôi không còn tâm hồn của một đứa trẻ nữa.

[...]

Hiện tại tôi là thiếu nữ 17 tuổi, có một cuộc sống như có như không.

Gần đâu cậu tôi phát hiện ra việc mẹ tôi làm gái điếm, cậu và mẹ đã cãi nhau rất nhiều.

Cậu muốn bỏ học, mẹ tôi thì đe dọa cậu sẽ tự sát nếu cậu làm vậy.

Tôi lắc đầu, tiếp tục bước đi.

"Cưng à, tối rồi sao em lại đi một mình thế này?"

Tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, gã là một thằng béo, tầm hơn 30 tuổi. Gã nhìn tôi, ánh mắt lóe lên sắc ý.

Tôi nhíu mày, chân lùi về sau vài bước.

"Sợ anh sao? Anh không làm gì cưng đâu, lại đây." Gã cười nhe răng, nhìn vô cùng gớm ghiếc.

Tôi sợ hãi nhìn gã, quay đầu muốn bỏ chạy.

Gã nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi lại gần.

"Buông tôi ra." Tôi quát lên.

Gã cười, bàn tay bẩn thỉu vuốt lên mặt tôi, tôi giãy dụa tránh né, muốn giật tay ra nhưng không được.

"Đừng sợ anh, anh sẽ làm em vui mà."

Tôi sợ điếng người, hét lớn cầu cứu, giãy dụa điên cuồng.

"Làm ơn, ai đó cứu tôi, cứu tôi với."

Tôi không muốn.

Tôi không muốn giống mẹ mình năm đó.

Tôi không muốn có số phận như vậy...

Làm ơn ai cứu tôi với...

Tôi khóc nức nở, vô lực bị gã hôn hít, tôi tuyệt vọng, đau khổ.

"Tên khốn, thả cô ấy ra."

Đọc Truyện

Thử đọc