“Thanh Hà, chúng ta kết hôn đi.”
“Nhưng anh… không yêu em.”
“Điều đó không quan trọng, bởi vì mẹ anh thích em, tình cảm chúng ta có thể từ từ bồi đắp.”
Thẩm Thanh Hà cúi đầu siết chặt cốc cà phê trong tay, khóe mắt bỗng dưng chua chát khôn cùng.
Cô biết trái tim Cố Việt đã c/h-ết, hắn ấy à… có lẽ chẳng thể yêu ai được nữa rồi.
…
Thẩm Thanh Hà gặp lại Cố Việt sau ba năm xa cách.
Trên đường tan làm, cô tốt bụng đưa một bác gái bị bệnh tim vào viện, không ngờ đến đó lại là mẹ của Cố Việt.
Ba năm không liên lạc dù chỉ một câu, người mà cô thầm thương suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, bây giờ đứng đối diện với Thẩm Thanh Hà, hô hấp gấp gáp, khóe mắt ửng đỏ.
Cố Việt đang lo cho mẹ của mình, đến ánh mắt dư thừa quét qua người cô cũng chỉ dừng lại hai giây sau đó nhanh chóng thu lại, hắn ngồi xuống ghế chờ, trầm mặc đếm thời gian trôi qua.
Thẩm Thanh Hà rối rắm, cô suy nghĩ trước sau liền quyết định đứng lên muốn ra về. Dù sao thì việc cô cần làm cũng đã hết, giờ đây người thân của bác gái đã đến, cô chỉ là một kẻ xa lạ, đến lúc phải rời đi rồi.
Thẩm Thanh Hà bước được hai bước, cánh tay bỗng bị nắm lại, cô giật mình quay đầu, phát hiện Cố Việt đã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người mình.
Hắn nói: “Cám ơn, Thanh Hà.”
Trong lòng cô chợt rung lên, cô nghĩ hóa ra Cố Việt vẫn còn nhớ đến tên mình.
“Không có gì, chỉ là việc nên làm.”
Thẩm Thanh Hà mủi lòng, cô chần chừ trong chốc lát rồi lại quay về chỗ cũ. Hai người nương tựa nhau cả một đêm, mẹ của Cố Việt vì đưa vào viện kịp thời mà qua cơn nguy kịch, bác ấy sớm đã chuyển đến phòng hồi sức tích cực.
Tiệc nào cũng chóng tàn.
Cố Việt tiễn Thẩm Thanh Hà về nhà, cô nói cám ơn với Cố Việt rồi đứng thẩn thờ nhìn chiếc xe sang trọng kia chạy khỏi tiểu khu, trong lòng thở dài.
Đoán rằng, cuộc hội ngộ ngắn ngủi này sớm sẽ trôi vào dĩ vãng.
Nửa tháng sau, Cố Việt cùng mẹ hắn đứng trước của nhà cô, trên tay cầm quà tặng nhiều không đếm xuể.
Họ bảo muốn đến đây để cám ơn Thẩm Thanh Hà, cô mời hai người vào nhà, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không giấu được yêu thích của Tố Cầm – mẹ Cố Việt, rồi lại nhìn đến dáng vẻ bất đắc dĩ của Cố Việt, lòng cô thoáng qua chút buồn bã.
Người muốn đến đây chỉ có mẹ hắn, hắn thì không.
Thẩm Thanh Hà chẳng hề hay, kể từ giây phút đó cuộc sống bình lặng của cô đã bắt đầu bị xáo trộn.
Tần suất gặp Tố Cầm và Cố Việt nhiều hơn, Thẩm Thanh Hà vẫn biểu hiện vui vẻ ngoài mặt, nhưng sau đó là sự dằn vặt cùng đau đớn.
“Thanh Hà à, nếu như bác có con dâu như là con thì tốt quá rồi.”
Thẩm Thanh Hà nghe được lời nói đùa có ý tứ của Tố Cầm, người cô bỗng chốc run lên bần bật.
Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy thịt ngọt trong miệng cũng trở nên đắng chát.
“Không đâu ạ, con…”
Thẩm Thanh Hà quay sang nhìn Cố Việt, bất chợt chạm phải ánh mắt bực dọc của hắn, trái tim của cô cũng theo đó mà bị Ьóρ nghẹt.
“Con ăn xong rồi, mọi người ở lại ăn vui vẻ nhé.”
Cố Việt buông đũa đứng lên, đi một mạch lên phòng.
Bàn tay giấu dưới bàn ăn của Thẩm Thanh Hà theo động tác của hắn mà siết chặt.
Cảm giác này hệt như vô số lần bạn học chọc ghẹo hai người, lúc đó cũng là Cô Việt nổi nóng rồi bắt họ kết thúc trò đùa này. Từ đầu đến cuối đều chẳng có một chút ái muội hay xấu hổ nào.
“Cái thằng nhóc này thật là, Thanh Hà à, con đừng buồn nó nhé.”
Thanh Hà yếu ớt vâng một tiếng, cô cúi người che đi đôi mắt rơm rớm nước, trong lòng thầm cười nhạo chính bản thân mình.
Là cô tự đẩy mình vào hoàn cảnh xấu hổ này, trách ai được chứ?
Kể từ hôm đó, Thẩm Thanh Hà tránh liên lạc với nhà họ Cố, kể cả điện thoại của Tố Cầm cô cũng không dám nghe.
Nửa tháng sau, đơn chuyển công tác của Thẩm Thanh Hà được phê duyệt, đúng lúc này cô nhìn thấy Cố Việt đứng trước cửa công ty đợi cô.
Anh mắt hắn đong đầy tia m/áu, bộ dáng mệt nhọc giống như đã lâu rồi chưa có lấy một giấc ngủ ngon.
Thẩm Thanh Hà sững người trong vài giây, sau đó cô cùng hắn đi đến một quán cà phê gần công ty.
Cố Việt nói cho cô hai tin, thứ nhất là Tố Cầm trở bệnh, tình trạng không mấy khả quan. Thứ hai là Cố Việt muốn cùng cô kết hôn.
Thẩm Thanh Hà yên lặng nghe hắn nói rất nhiều thứ, khi hai người chạm phải mắt nhau, Thanh Hà chỉ nhìn thấy trong con ngươi ấy lộ ra gấp gáp cùng bất an.
Thẩm Thanh Hà đưa mắt nhìn vết hằn trên ngón áp út của Cố Việt, đánh bạo hỏi.
“Cố Việt, vậy còn Tần Miên thì sao?”
Cố Việt như không ngờ đến việc Thẩm Thanh Hà nói ra cái tên đó, hắn đứng hình một chút, sau đó mấp máy bảo.
“Em…”
“Em vẫn luôn biết, người anh yêu là Tần Miên."