tha-dung-gap-go-1-thichtruyenvn.jpg

Thà Đừng Gặp Gỡ - Dương Cầm

Tác giả: Dương Cầm

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 38 | Đang ra

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

tha-dung-gap-go

Nguồn ảnh: Pinterest

Từ lúc quyết định, cô không gặp Kiệt. Vậy nhưng tối nào đi qua nhà cũ cô cũng gặp anh đứng dưới tòa chung cư nơi cô đã ở. Số điện thoại mới của cô chỉ có Lạc Tâm và Giai Ngọc biết. Anh không còn cách liên lạc nên chỉ có thể về đó hi vọng sẽ gặp được cô.

Ngồi trên xe, nhìn anh cứ ngồi lặng yên trước xe nhìn chằm chằm lên căn hộ tối om mà cô thấy lòng mình nặng trĩu. Có nhất thiết phải hành hạ nhau như vậy không thì cô cũng không rõ nữa nhưng… nhất định không thể quay lại. Thà rằng chấm dứt nỗi đau ấy còn hơn lại kéo dài nó dai dẳng cả đời. Hai người chỉ là vô tình gặp, vô tình quen rồi vô tình thương mà ngay từ đầu không hề có ý định bên đời nhau… vậy mà… vô tình thôi lại đau lòng đến vậy… biết là giữa họ sẽ chẳng đi đến đâu, sẽ không có kết quả nhưng lại lỡ thương nhau nhiều đến mức không buông bỏ được… cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

Anh đứng đó, vẫn chờ đợi cô từng ngày còn cô đứng phía sau, ngắm nhìn thân ảnh cao lớn, cô đơn ấy chỉ biết lặng lẽ khóc. Họ đang đứng rất gần nhau nhưng lại không thể bước đến… có lúc cô đã muốn mở cửa xe chạy thật nhanh về phía anh mà gọi, mà ôm người đàn ông ấy vào lòng nhưng lại chùn bước. Cô không muốn anh bị người ta chèn ép nữa, không muốn vì cô mà anh phải gồng mình chống lại gia đình,hơn nữa… cô đã hứa với mẹ anh, bà ấy rất đáng thương… một người phụ nữ cô đơn vừa đáng trách nhưng cũng thật tội nghiệp.

Trời lại bắt đầu mưa, những cơn mưa đầu đông mang cái lạnh đến nhanh hơn. Gió không lớn, chỉ nhè nhẹ thổi nhưng lại buốt cả da thịt. Anh vẫn đứng lặng thinh, mưa làm điếu thuốc bị tàn nhưng anh thì không nhúc nhích, mưa lất phất rồi nặng hạt hơn. Trong ánh đèn đường, mưa hiện rõ nét, phủ lên cơ thể anh một màu sũng nước, chiếc mũ lưỡi trai nhỏ nước tong tong xuống mặt. Vì sao anh lại cố chấp đến như vậy, anh đã biết cô không còn ở đây, sao lại cứ đến.

Ban đầu nước mắt trên mặt cô chỉ là những giọt đơn lẻ nhưng rồi ồ ạt như cơn mưa ngoài trời. Cô bắt đầu khóc nấc, hơi thở rít lên từng cơn… từng nỗi đau như cứa vào da thịt. Ánh mắt anh đầy tuyệt vọng, thê lương đến não nề. Nếu còn đứng lại… cô sẽ bước xuống bên cạnh anh lần nữa. Cô đã thay đổi tất cả, xe cũ cũng bán, chỗ ở cách xa công ty anh, xa các cung đường anh hay đi. Anh không biết cô vẫn hàng ngày xuất hiện cùng anh ở con đường quen thuộc này. Chỉ vô tình nhìn thấy khi đi qua rồi từ đó, tối nào cũng vào lúc 22 giờ cô cũng lái xe đến đây, chỉ để đứng phía sau dõi theo anh đến khi anh chịu rời đi nhưng hôm nay, cô không thể đợi anh đi trước được nữa.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy anh ngước mắt nhìn xe cô rời đi như có một linh cảm bất thường. Anh sải bước nhanh về phía xe cô. Cô vội vã lái xe đi nhanh hơn… anh chạy theo như níu một chút hi vọng cuối cùng rồi bước chân chậm lại, anh đứng trên đường nhìn theo, vô cùng thất vọng. Cô dừng lại nơi cuối đường, quay mặt lại nhìn anh… lồng ngực đau như bị xé nát, trái tim không muốn đập… cô mở cửa nhưng rồi không bước xuống. Cuối cùng lựa chọn rời đi… âm thầm, lặng lẽ.

Vừa vào nhà, Danh Kiệt bị mẹ gọi giật lại:

– Con đi đâu về mà ướt như chuột lột thế kia?

– Sao mẹ không ngủ sớm đi, chuyện của con mẹ không cần lo.

– Chuyện của con? Lúc nào con mới biết sống cho tử tế đây hả? Con bé đó nó không xứng đáng để con phải làm vậy?

– Mẹ… con mệt rồi, đừng tiếp tục điệp khúc ấy nữa… thực sự rất mệt.

Anh sải bước đi về phòng của mình. Đi qua phòng vợ chồng Danh Phong, bước chân anh chậm lại khi nghe tiếng vợ chồng họ cãi cọ. Hải Vân khóc lóc đay nghiến:

– Anh làm như vậy mà được sao? Lúc nào anh cũng lầm lầm lì lì, anh uống rượu say đến độ người ta gọi em đến đưa về mà anh còn nói em lo chuyện bao đồng.

– Anh không mượn em làm chuyện ấy?

– Vì cô ta sao? Vì người ở cùng anh hôm ấy là cô ta phải không?

– Em thôi đi… để im cho ông và ba nghỉ.

– Anh ăn vụng không biết chùi mép còn quay video ngồi cùng cô ta, hôn cô ta nữa… anh đừng tưởng em không biết trong lòng anh lúc nào cũng có cô ta. Mỗi khi anh say rượu đều chỉ gọi Cẩm Tú…

– Em thôi đi… không phải vì em muốn tôi kết hôn sao? Tôi đã lấy em rồi, em muốn gì đã làm rồi còn gì nữa. Tôi rất mệt nếu suốt ngày cứ nghe hết người này đến người kia ca thán, nếu em cũng thấy mệt vậy thì chia tay đi… tôi chán phải sống giả tạo lắm rồi.

Danh Phong bỏ ra ngoài giáp mặt Kiệt, anh sững người đứng im bất động.

– Nói chuyện với em đi.

Kiệt xoay người sải bước lên sân thượng. Mẹ Kiệt thấy vậy níu Danh Phong lại:

– Hai đứa đừng vì cô ta mà gây nhau được không?

– Bà cũng ít xen vào đi…

Anh lạnh nhạt tiếp chuyện rồi sải chân hướng lên trên. Bà sợ họ sẽ vì Cẩm Tú mà cãi nhau nên lén đi theo. Kiệt mà nổi nóng với Danh Phong rồi mọi chuyện đang rối sẽ càng thêm rối. Còn Cẩm Tú, đã hứa sẽ rời đi tại sao đến bây giờ vẫn chưa dứt khoát với con trai bà.

Danh Phong ném cho Kiệt bao thuốc rồi châm lửa cho cả hai.

– Chú vừa đi đâu về sao người ướt vậy?

– Không phải chuyện của anh. Chuyện chị dâu nói là thế nào? Anh mới gặp cô ấy?

Danh Phong không vội trả lời, trong không gian im ắng đặc quánh mùi khói thuốc.

– Tôi đã nói chú biết về mối quan hệ của chúng tôi rồi còn gì? Có gặp nhau thì đã sao?

Điếu thuốc trên tay Kiệt ném xuống đất, nhanh như cắt Danh Phong đã ngã sõng soài ra đất. Kiệt túm áo anh ngồi lên trên:

– Anh đã có vợ, hãy để cho cô ấy yên.

– Còn chú và cô ấy là gì? Chú có quyền gì mà cấm anh.

– Không có quyền nhưng anh đáng bị đánh. Cô ấy là người em yêu và cũng yêu em… anh nghe rõ chưa?

Bà Tuyết định lao ra nhưng lại chần chừ, ít ra hai đứa nên giải quyết rõ ràng. Còn Kiệt càng ghen, càng hiểu lầm cô gái kia sẽ khiến nó dễ buông bỏ hơn.

– Yêu? Anh vẫn là người đến trước? Yêu chú mà cô ấy vẫn hôn anh sao?

Danh Phong lật đẩy Kiệt ngã khỏi người mình khi đánh trúng tâm lí khiến Kiệt phân tâm. Anh ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại gửi cho Kiệt một video rồi đứng dậy phủi quần áo:

– Anh không có cô ấy thì chú cũng đừng nghĩ đến.

– Ít nhất, em đã có tình yêu của cô ấy.

Kiệt đứng bật dậy vội vàng bước đi như chạy trốn. Bà Tuyết nép người nhìn đôi mắt con đỏ ngầu, cả thân mình chẳng còn đứng vững mà bước đi lảo đảo về phòng. Cô ta đã làm gì mà khiến hai anh em nhà nó lại bất chấp còn đối đầu nhau như vậy? Vì sao Phong đã lấy vợ có con rồi mà vẫn cố chấp níu giữ.

Bà pha trà gừng mang lên phòng. Gõ cửa mãi không thấy con trai trả lời thì đẩy cửa bước vào. Kiệt ngồi bệt trên sàn dựa lưng nơi tường lạnh, trên người vẫn mặc bộ quần áo ướt sũng, bóng tối nuốt trọn cả người làm cho không gian trở nên bức bối. Bà tiến đến bật lên một bóng điện nhỏ rồi mang cốc nước đến trước mặt anh:

– Uống đi không con sẽ cảm lạnh đấy.

– Mẹ để con yên một chút không được sao?

– Kiệt… con còn không tỉnh ngộ ra sao? Cô ta cuối cùng vẫn chỉ là loại gái lẳng lơ mà thôi.. có ai vừa mồi chài anh vừa đong đưa em không?

Anh ngẩng mặt lên nhìn bà, ánh nhìn có chút phức tạp lẫn bất lực. Bám tay vào tường, anh bỏ qua bà mà lê vào phòng tắm.

– Nó bỏ bùa mê thuốc lú gì con rồi hả Kiệt?

– Mẹ đừng nói nữa…

Bà Tuyết sụt sùi nói trong nước mắt:

– Hôm nay mẹ phải nói cho con tỉnh ngộ ra. Nó xứng đáng với con sao? Còn con… hãy nhìn lại bộ dạng của mình đi. Con rơi nước mắt vì nó khiến mẹ đau lòng… mẹ không muốn con như vậy?

– Con xin lỗi… bây giờ con muốn yên tĩnh. Con sẽ kết thúc là được chứ gì?

Anh mở cửa phòng tắm đi vào mà không muốn tiếp tục tranh cãi nữa. Đoạn video như tua chậm trong đầu anh không chịu dứt ra, vì sao cô lại vẫn lén qua lại với Danh Phong. Sao cô lại biết cách làm người khác thất vọng rồi lại đau lòng đến như vậy? Cô nói cô yêu anh là người duy nhất, nói sẽ là của anh hết quãng đời còn lại nhưng sau lưng anh thì sao, ngồi uống rượu còn hôn anh ấy nữa… cô coi anh là một con cún để dắt mũi sao?

Cẩm Tú đi vào quán bar bằng lối đi sau để vào phòng mình. Cô luôn lén lút như vậy vì sợ Kiệt bắt gặp vậy mà lần này, cô lại không trốn được nữa. Vừa đẩy cửa vào phòng, cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền xoay người muốn chạy thật nhanh nhưng cả người đã bị túm lại ném vào trong, cánh cửa bị đóng sầm lại.

– Anh làm gì ở đây?

Cô lùi người khi anh tiến lại gần, đôi mắt anh sắc lạnh nhìn cô chằm chằm đầy hận thù.

– Cô vẫn qua lại với anh trai tôi phải không?

– Anh đang nói gì vậy?

– Cô diễn kịch giỏi thật đấy, vậy mà tôi vẫn bị lừa… cô thèm đàn ông đến thế sao?

Cẩm Tú sốc đến không muốn thở khi nghe lời này phát ra từ miệng anh. Nó giống như một mũi tên đang cắm vào tim cô, càng lúc cắm càng sâu rồi đau đớn đến không muốn đập. Bàn tay cô in lên mặt anh khiến cô cũng bất ngờ. Bàn tay cô bị anh nắm lấy bóp chặt… chưa bao giờ anh dùng lực mạnh như vậy làm cô đau. Cô nấc lên, uất nghẹn mà hơi thở như người bị lên cơn hen, nước mắt cứ thế mà tuôn ra như mưa mà không thể cất lời, cứ thế vừa nấc vừa khóc nhìn anh đau đáu. Bất ngờ anh buông tay cô đứng bật dậy vò lên tóc mình.

– Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy?

Giọng anh cũng nghèn nghẹn, cô thì không thể trả lời, cứ mở miệng ra thì hơi thở như bị đứt quãng lại.

– Em… không… hiểu.

Chiếc điện thoại được ném đến trước mặt, cô nhặt lên ấn mở đoạn video trên màn hình. Đây là tối hôm Danh Phong đến nói chuyện về Trà My rồi anh say, cô gọi vợ anh đón về. Nhưng video này là cố tình, góc quay này không hề nhìn thấy cô phản kháng. Đúng là cô uống cùng Danh Phong vài ly nhưng không tình cảm như này, anh ta đã cắt đoạn sau chỉ nối đoạn trước khi cô đâm anh ta ngất đi. Trước lúc ấy, đúng là cô không làm gì để xác định vị trí của huyệt phong phủ.

Cô đã hiểu ra tất cả, cô đã bị Danh Phong quay lén nhưng phòng này là của cô mà. Vì sao anh ta lại đặt được máy quay trộm? Chuyện ấy bây giờ cũng không quan trọng nữa… chẳng phải đây là cơ hội tốt cho cô sao? Anh sẽ không còn lao tâm khổ tứ đi tìm cô, hai người sẽ kết thúc mối duyên oan nghiệt này tại đây.

– Cô không giải thích sao?

Anh quát lên, cả người run rẩy rồi ngồi xuống nắm lấy hai vai cô lắc mạnh:

– Sao cô không nói?

Bốn mắt nhìn nhau nhòe nước mắt. Cô hít thở thật sâu, ngăn tiếng nấc của mình nhưng càng ngăn lại càng muốn vỡ òa mà khóc thật lớn. Nhìn anh rơi nước mắt, cô muốn nói rằng cô thua anh rồi… cô không muốn chia tay nữa. Nhìn anh đau, lòng cô cũng như đang xé từng khúc ruột, cô phải làm sao đây…

– Nói đi… cô với anh ấy vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

– Anh nhìn thấy rồi còn muốn tôi nói gì nữa… sự thật như anh thấy… đúng là tôi thèm đàn ông đến vậy đấy…

Đôi mắt anh tối sầm, con ngươi bừng bừng lửa giận như muốn thiêu đốt người đối diện. Niềm tin, tình yêu dường như vỡ vụn trong mắt anh… giờ phút này đây, trong đôi mắt ấy chứa cả là sự khinh bỉ dành cho cô nữa.

– Tôi luôn nói dối anh mọi chuyện… từ lúc quen anh đến bây giờ tôi vẫn qua lại với Danh Phong không chỉ một lần mà rất nhiều lần…

– Im miệng… cô im ngay cho tôi.

– Chẳng phải anh chạy đến đây để hỏi tôi sao? Anh muốn biết tôi nói cho anh biết còn sao nữa.

Bàn tay anh áp trên cổ cô một lực đủ lớn như hận muốn bóp c.h.ế.t cô đi được nhưng lại không đủ can đảm làm thế?

Gương mặt cô đỏ au chan nước, ngước mắt nhìn anh quật cường, cương nghị:

– Anh hãy làm gì khiến bản thân thấy dễ chịu thì làm.

– Cô hãy nhớ… cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho cô. Thứ cô gây ra, tôi sẽ trả bằng đủ…

Anh hất cô ra rồi đứng dậy bước đi… thật nhanh như sợ bản thân có thể làm ra loại chuyện không ngờ nhất. Cẩm Tú ngồi im không động mặc cho nước mắt rơi, mặc cho trái tim gào thét hãy chạy theo anh mà giải thích… cuối cùng, cô cũng đã nhẫn tâm vứt bỏ được anh… dù đau đớn nhưng có lẽ cô cũng hết cách rồi.

Đọc Truyện

Thử đọc