si-me-bat-chap-1-thichtruyenvn.jpg

Si Mê Bất Chấp

Tác giả: Phạm Kiều Trang

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 45 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

si-me-bat-chap

Nguồn ảnh: Pinterest

Lần đầu tiên, Lam Lam gặp Cảnh Đức là ở tại thành phố New York!!!

Sáng hôm ấy, cô cầu kỳ ngồi trang điểm đến tận hai tiếng đồng hồ, còn mặc một bộ váy phù dâu đuôi cá màu trắng tinh khiết, đi qua đi lại trước gương khoảng hai mươi vòng, chỉnh trang thêm khoảng nửa tiếng nữa, sau đó mới tặc lưỡi, gật đầu tạm thấy hài lòng với sắc đẹp của bản thân hôm nay.

Lam Lam vui vẻ bắt một chiếc Taxi đến nhà hàng tiệc cưới ngoài trời Metropole ở phía đông nam thành phố, bấm đồng hồ thì vẫn còn hai tiếng nữa mới tới giờ cử hành hôn lễ của bạn thân cô - Tống Liên Chi.

Mà nói đến Tống Liên Chi thì cũng phải giới thiệu sơ qua về "ông chồng quốc dân" của cô ấy một chút, người đó không ai khác, chính là Tổng giám đốc Dương Vũ điển trai lừng lẫy, năm nào cũng được vinh danh trên trang bìa của tạp chí Fobes, là soái ca của soái ca của soái ca trong lòng cả nghìn nhân viên nữ ở Hàn Thiên, hiển nhiên trong đó có cả Lam Lam.

Đương nhiên là Lam Lam không mơ mộng cao đến mức yêu được một anh "đặc biệt soái ca" như Dương Vũ, cô chỉ cầu gặp được một chàng trai bằng một nửa tổng giám đốc thôi, là đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Thế nhưng, thế sự vô thường, bất ngờ lại luôn luôn không thể lường trước được. Cô không những gặp được một người có thể sánh ngang với Dương Vũ, hơn nữa, anh ta còn đặc biệt thanh cao như loài hoa bạch trà. Chỉ có thể đứng từ xa ngây ngốc nhìn ngắm chứ không cách nào đem nuốt trôi vào miệng được.

***

Đèn đỏ ở đại lộ Madison...

Chỉ còn cách một khu phố nữa là đến trung tâm tổ chức tiệc cưới, vậy mà chiếc taxi kẹt cứng trong làn xe cộ đông đúc, đứng suốt mười lăm phút rồi cũng vẫn không thể nhúc nhích thêm một centimet nào.

Lam Lam sốt ruột hết nhìn đường rồi lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt căng thẳng đến nỗi chú tài xế phải quay đầu lại, dùng ánh mắt cực kỳ cảm thông mà nói với cô

- Cháu gái, kẹt xe như thế này hai tiếng nữa chưa chắc đường đã thông được. Từ đây đến nhà hàng Metropole chỉ còn một quãng ngắn nữa. Nếu cháu sợ muộn giờ, hay là xuống đi bộ đi.

- Dạ???

Lam Lam nghệt mặt nhìn chú tài xế, sau đó lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót 10cm dưới chân mình, nhận thấy tình hình dù không khả quan cho lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành móc trong ví ra 30USD trả tiền taxi rồi vội vội vàng vàng, mở cửa xe, phi xuống đường đi bộ.

Mọi việc đáng lẽ vẫn sẽ suôn sẻ, bầu trời vẫn sẽ tươi sáng, và cô cũng trở thành phù dâu xinh đẹp...nếu như, cái tên ૮ɦếƭ dẫm lái chiếc Lamboghini màu đen như con bò xấu xí kia không vượt đèn đỏ mà đâm vào cô.

Ok!!! Tắc đường, nhưng không ai vượt đèn đỏ.

Ok!!! Kẹt xe, nhưng không ai dám lái xe cả lên vỉa hè.

Nhưng hắn...riêng hắn thì không thế.

Lam Lam lâu nay vẫn tự luôn cho rằng, ý thức tham gia giao thông của người phương Tây rất tốt, đèn đỏ còn 3s mà người đi bộ vẫn thản nhiên băng qua đường thì cũng không sao cả.

Nghĩ vậy, cô liền hiên hiên ngang ngang rảo bước trên đôi giày cao gót 10cm, chậm rãi bước qua vạch dành cho người đi bộ khi đèn đỏ chỉ còn đúng...1 giây.

Chưa đầy nửa giây sau, màng nhĩ của cô truyền thẳng đến đại não một tiếng phanh xe dài đến chói tai. Mùi lốp cao su ma sát trên đường xông lên mũi một mùi hương khét lẹt.

Lam Lam giật mình hoảng hồn quay đầu lại thì đầu xe Lamboghini cũng vừa vặn chạm đến bắp chân. Lực đâm không lớn lắm, cũng không va đập mạnh, tuy nhiên vẫn đủ để làm cô ngã ngồi trên nền đất, chân tay trượt xuống đường, trầy xước thê thảm. Đáng nói hơn nữa là bộ váy phù dâu màu trắng tinh mà ban nãy cô hài lòng ngắm đi ngắm lại trước gương mấy chục vòng, nay đã rách hẳn một mảng, màu đất lấm tấm hoà cùng màu váy.

Tạo nên khung cảnh thảm hại vô cùng.

Mười lăm giây sau, một người đàn ông châu Á cao lớn từ trên xe hốt hoảng bước xuống.

Anh ta vội vàng chạy đến nâng Lam Lam dậy, ánh mắt sốt sắng chăm chú quan sát cơ thể cô một lượt, sau đó dùng nét mặt cực kỳ bất đắc dĩ mà trình bày với cô

- Xin lỗi, rất xin lỗi. Cô có sao không?

- Đau quá. Đi đứng kiểu gì thế hả?

Lần này, hắn ta không buồn trả lời, mà lập tức cầm tay cô lên, nắn nắn một hồi, sau đó lại cầm chân, nắn nắn tiếp.

Lam Lam vì bất ngờ bị đâm xe, cộng thêm ngạc nhiên vì hành động kỳ dị của hắn cho nên cứ trợn tròn mắt kinh ngạc, cái đầu ngu vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường, đương nhiên cũng cứ ngồi đơ ra như tượng, mặc cho hắn sàm sỡ.

Sau khoảng ba phút sờ sờ nắn nắn, hắn mới thở hắt ra một hơi rồi móc từ trong túi áo vest một ví tiền, lấy ra một xấp đô la dày cộp, dúi vào tay cô

- Thành thật xin lỗi, hiện tại tôi đang có việc rất gấp. Cô cầm lấy chút tiền này đến bệnh viện kiểm tra đi. Đây là danh thϊếp của tôi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.

Dứt câu, hắn chẳng buồn nghe cô trả lời lại, vội vội vàng vàng đứng dậy, mở cửa lên xe phóng mất hút. Để lại Lam Lam vẫn thất thần ngồi há hốc miệng trên nền đất, cho đến khi định thần lại thì hắn cùng chiếc Lamboghini đã cao chạy xa bay rồi.

Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, lồm cồm chống tay bò dậy, tập tễnh đi đến ngồi xuống bồn cây cạnh vệ đường. Bao nhiêu dự định tốt đẹp ngày hôm nay bỗng chốc vì hắn mà tan tành thành mây khói, bây giờ đến cả tiệc cưới của Liên Chi cô còn chưa chắc đã đến kịp, huống hồ nói gì đến làm phù dâu.

Huhu. Cái tên biếи ŧɦái ૮ɦếƭ dẫm, đâm người ta xong còn không thèm đưa đến bệnh viện mà ỷ mình giàu có, vứt cho một tập tiền rồi biến mất. Thật mất nhân tính, vô lương tâm, không có đạo đức. Lần sau gặp lại nhất định cô sẽ lột da, rút xương hắn, ninh một nồi lẩu để nhai cho tới khi không còn một mẩu thì thôi.

Nghĩ đến đó, Lam Lam điên tiết ném tấm danh thϊếp của hắn vào thùng rác bên lề đường, sau đó lại tập tễnh lặc đến nhà hàng tiệc cưới.

Cũng may, khi cô đến nơi, buổi lễ kết hôn của Liên Chi vẫn còn chưa bắt đầu, khách khứa mời tham dự đứng tụm năm tụm ba bên sảnh lễ đường, xung quanh trải dài những chùm hoa hồng trắng thơm ngát.

Lam Lam thoáng thấy bóng Liên Chi mặc váy cưới trắng muốt, dịu dàng cuốn hút, đứng nói chuyện với mấy người đàn ông ở cách đó một quãng, sau đó cô lại bất giác nhìn xuống dưới thân. Chiếc váy phù dâu xinh đẹp trở thành một nhúm lôi thôi lếch thếch, cổ chân trắng nõn bị trầy mất một mảng, trông kinh khủng vô cùng.

Cơn bực tức vừa mới dịu xuống lại bất chợt xông lên nghẹn ứ cổ họng, Lam Lam chẳng còn buồn quan tâm đến hình tượng cái gì, phù dâu cái gì, lập tức tập tễnh chạy lại phía Lam Lam, túm lấy cô ấy mà xả nỗi hận trong lòng

- Liên Chi, thật xin lỗi, mình xảy ra chút chuyện nên tới muộn.

- Lam Lam, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại thành ra như vậy?

- Đừng nói nữa. Đáng lẽ mình đã đến trước hẳn 1 tiếng để giúp cậu chuẩn bị váy áo, nhưng trên đường đi tự nhiên lại đụng phải một tên điên nào đó. Không hiểu mắt mũi hắn để đâu mà đường rộng không đi, lại đâm sầm vào tớ. Đâm xong còn tỏ vẻ như mình rất bận, vội vội vàng vàng ném cho tớ một xấp tiền rồi lên xe phóng mất hút. Cậu nói xem, cái tên đó chết dẫm đó có đáng bị xử bắn không?

- Vậy sao? Cậu có nhớ biển số xe của hắn không? Trông hắn thế nào?

- Ừmmm, cao khoảng 1m80 gì đó, biển số xe thì không nhớ. Khuôn mặt thì trông rất biến...

Chữ "thái" chưa kịp vọt ra khỏi miệng, khuôn mặt của cô lập tức trở nên cứng đờ.

Không phải chứ? Cái tên thủ phạm biến thái kia tại sao lại đường hoàng xuất hiện ở đây? Lại còn ngang nhiên đứng cạnh tổng giám đốc Dương Vũ.

Ôi mẹ ơi!!! Bây giờ cô mới thấm thía thế nào là "oan gia ngõ hẹp", thế nào là "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí".

Nãy giờ mải mê kể tội hắn mà cô quên mất nhìn người đàn ông đứng phía đối diện, khuôn mặt hắn sau khi nghe cô trình bày xong thì hết xanh lại trắng, nét mặt trông khó coi vô cùng.

Hắn im lặng một lúc, gân xanh nổi đầy trên trán cũng dần dần lặn bớt đi, nửa phút sau mới khó nhọc lên tiếng

- Tôi biến thái đến vậy sao?

Đầu Lam Lam bỗng nhiên nổ ầm một tiếng, chỉ hận New York bây giờ không xảy ra thảm họa hay thiên tai ngay đi, để cô có thể kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Gặp ai không gặp, ở đâu không ở, tại sao lại là hắn? tại sao lại ở ngay tiệc cưới của Tống Liên Chi?

Ôi trời ơi!!! Doãn Lam Lam, thật quá mất mặt, mất mặt quá sức tưởng tượng!!!

Đọc Truyện

Thử đọc