Nguồn ảnh: Pinterest- Công ty cô làm ăn thế nào mà nhận tiền rồi không mối lái nên hồn thế?
Tú Diệp không vừa nhìn gã đàn ông đáp lại:
- Tôi đã chọn những người rất phù hợp mà bên anh đều chê đó thôi. Người bên anh vừa mù vừa liệt chỉ được cái giàu. Nhiều cô gái cũng đồng ý rồi nhưng họ bảo xấu quá không kham nổi dù cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Lỗi bên anh chứ có phải bên tôi đâu? Đã vậy còn yêu cầu gái xinh, giỏi nữa, anh cần phải bảo người kia nên biết thân biết phận một chút.
- Nếu không yêu cầu như thế thì chúng tôi mất tiền cho cô làm gì? Trả cô gấp 10 lần hợp đồng bình thường để cô vô dụng như vậy sao?
Tú Diệp há miệng mắc quai khi nhận tiền, ngỡ rằng nhà người ta giàu như vậy sẽ không đến nỗi xấu xí. Rồi các cô gái vì tiền sẽ chấp nhận lấy người như vậy ai ngờ tiền không cứu nổi nhan sắc.
- Tại các anh không chịu đưa ảnh thân chủ ra mà chỉ đưa mỗi tiền mới ra nông nỗi vậy chứ?
Cô ấm ức cãi lại khiến người kia mang hợp đồng đập xuống bàn quát:
- Bồi thường hợp đồng đi.
Hợp đồng này không bồi thường bằng tiền mà bồi thường bằng người. Trời ạ, vì để lấy được số tiền hợp đồng lớn của người ta và cũng tin rằng có tiền là có tất cả, ai ngờ cơ sự lại xấu đến mức không ai chịu đồng ý dù phía nhà trai giàu nứt đố đổ vách. Cuối cùng thì cái câu "Cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền" là sai rồi đó.
- Sao? Lại muốn chạy hợp đồng?
Người đàn ông nhìn cô nóng nảy lớn tiếng. Trong đó có ghi nếu không ai chịu kết hôn với thiếu gia nhà họ thì cô sẽ phải hiến thân vào. Tham lam 500 triệu giờ không nhả ra nổi.
- Cho tôi hai ngày nữa để tìm người được không? Nhất định sẽ có người chịu kết hôn với thiếu gia nhà các người.
Cô xinh đẹp thế này, giỏi giang tự lập nghiệp nên cái trung tâm mai mối. Người ta nói cô mát tay nên mối lái xuôi chèo mát mái vậy mà... bây giờ khóc dở mếu dở.
Người ta chịu cho cô thêm hai ngày nữa. Tú Diệp triệu hồi các cô gái có nhu cầu lấy chồng giàu tỉ tê còn hứa cho họ thêm 100 triệu làm sính lễ. Ai nấy đều đồng ý cho đến khi đi gặp người cần kết hôn về đều chạy mất dép:
- Xấu ma chê quỷ hờn nên người thường không thể lấy được đâu.
- Anh ta rất rất giàu đó.
- Tôi chưa kịp hưởng giàu sang thì đã bị chết vì chồng xấu rồi.
Họ biếu cả dép cô mà chạy. Cô hỏi qua được dung nhan thì họ nói ra mà cô toát mồ hôi hột:
- Mặt rỗ, mồm méo, mắt mù hai con ngươi trắng dã, đen như cột nhà cháy lại hôi nữa. Đã vậy còn yêu cầu ở cạnh 24/24 không rời, đi đâu phải mang anh ta theo.
Nghe người ta nói mà cô bần thần cả người, trong đầu tưởng tượng ra mặt quỷ trên phim. Hai ngày trôi qua, không một ai đi xem mắt về mà đồng ý lấy. Tú Diệp đóng cửa công ty bỏ trốn. Cô trang bị kĩ lắm vậy mà vừa chạy chưa xa đã bị một đoàn xe ép lại. Hai gã đàn ông mặc đồ đen thùi lùi tóm lấy ném lên xe. Gã đàn ông giao dịch với cô lạnh lùng hỏi:
- Dám bỏ trốn?
- Cho tôi trả lại tiền được không? Tại thiếu gia nhà các người xấu quá nên người tôi làm mối không đồng ý đấy chứ?
Đọc Truyện