Đêm khuya , Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công ," С.ởɪ һ.ếт զᴜ.ầп á.ᴏ гɑ”
Khuôn mặt Lục Hiểu hoảng sợ , ở dưới bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ngang qua , “ Sở Bắc , đừng như vậy , sẽ có người nhìn thấy đấy . ”
Người đàn ông liền kéo thân hình gầy ốm của cô : “ Người đàn bà để tiện như cô mà cũng cảm thấy thẹn tâm à ? ”
Tiêu Sở Bắc đâm sầm vào trong , Lục Hiểu cắn chặt vào môi . Kể từ khi sau kết hôn , Tiêu Sở Bắc luôn biến đổi các hình thức để làm nhục cô trong những việc như thế này .
“ Sở Bắc , đừng đối xử với em như vậy , em đau lắm . " hai chân của Lục Hiểu không ngừng run rấy .
" Câm mồm ! ”
“ Tại sao trong trận tại nạn xe cộ ấy , người c/h/ết không phải là cô . ”
Anh ấy vẫn còn đang hận cô . Nửa năm trước , trong một trận tai nạn xe cộ , người phụ nữ được Tiêu Sở Bắc yêu nhất trong lòng đã trở thành người thực vật do sự gia hại của Lục Hiểu . . . . .
Sau một trận dằn vặt . Tiêu Sở Bắc tháo B.C/S đã sử dụng xong quăng vào mặt của Lục Hiểu .
Người phụ nữ xụi lơ trên mặt đất , trên làn da trắng tuyết ấy đầy bầy bụi những vết sẹo đỏ , người đàn ông nhấc quần lên và quay người mà đi , bàn tay run rẩy của Lục Hiểu đột nhiên túm lấy chân quân của anh : “ Sở Bắc , đừng bỏ em lại . ”
Tiêu Sở Bắc chắn ghét cái chạm của cô , đá tay của cô ra : " Sao , vẫn còn chê tôi chưa thao có đủ à ? ”
“ Em là vợ của anh . . . . ” Lục Hiếu khán giọng lên , tuyệt vọng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tâm này .
Cô đếm không rõ đã bao nhiêu đêm khuya , anh ấy đã trút hết lên người cô xong rồi biến mất không thấy đâu . Tiêu Sở Bắc ngồi xổm xuống , níu mạnh mái tóc đen của cô : “ Vợ ? Mẹ nó chứ cô chỉ là ᴄᴏп ᴆɪ̃ ở trên giường của tôi Tiêu Sở Bắc thôi . ”