Nguồn ảnh: Pinterest– Cô em… Ngủ với anh đêm nay, anh đảm bảo cho em sung sướиɠ, nhớ mãi không quên.
– Cút đi.
– Nào. Đến đây với anh, cho anh hôn em một cái.
– Ông còn không ra khỏi phòng, tôi sẽ hét lớn để người làm biết được chuyện xấu của ông. Đến lúc đó ông sẽ mất hết mặt với với mọi người đấy.
– Haha… Em cứ việc kêu, người trong nhà này cũng chỉ là đầy tớ thôi. Dám bật lại chủ để bệnh vực đứa ăn nhờ ở đậu như em à?
– …
– Em quên anh là ai à? Anh là chú ruột của thằng Thiện đấy.
…
– Chú Minh, chú đang làm gì vậy? Buông con bé Như ra.
– …
– Cút ra.
Một dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ đầu người đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, tôi bàng hoàng giật mình tỉnh giấc, vô tình đánh thức người bên cạnh. Thiện mơ màng vươn tay bật đèn ngủ đầu giường, ngồi dậy nhìn tôi hỏi:
– Sao thế?
Lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán, tôi lắc đầu, mệt mỏi đáp:
– Không… không có gì. Em gặp ác mộng thôi.
Thiện bước xuống giường, rót một cốc nước đưa cho tôi:
– Uống đi.
– Cảm ơn anh.
– Là chuyện năm xưa?
– Vâng.
– Yên tâm. Sẽ không ai biết dì cô hại ૮ɦếƭ em trai bố tôi đâu. Chuyện đã qua hơn năm nay rồi, quên nó đi, không nghĩ đến sẽ không gặp ác mộng.
Tôi luôn cố gắng quên đi quá khứ, thậm chí còn chẳng dám đặt chân tới căn biệt thự chính, nhưng thỉnh thoảng vẫn mơ về những chuyện đã xảy ra. Có trời mới biết nó ám ảnh đến tôi nhường nào.
Thiện vén vài sợi tóc dính trên má tôi, đợi tôi uống xong nước, anh cầm cốc đặt lên kệ tủ, sau đó tắt điện sáng bảo tôi đi ngủ. Nhưng khi nằm lại xuống giường, tôi không tài nào chợp mắt nổi, hai mắt cứ mở to thao láo nhìn lên trần nhà nhờ vào chút ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ.
Nghe tiếng tôi chốc chốc thở dài, Thiện kéo tôi ôm vào lòng, cho tôi gối lên cánh tay anh tìm kiếm cảm giác an toàn. Anh bảo:
– Ngủ đi. Thở dài ít thôi.
– Em không ngủ được.
– Mới có 1 giờ đêm thôi đấy, tính thức đến sáng luôn hả? Muốn ngày mai đi học hai mắt đen như gấu trúc?
– Không.
– Vậy ngủ đi, nhắm mắt lại một lúc là ngủ được thôi.
Nói đến đây, bỗng Thiện ngóc đầu lên, gương mặt ngay sát mặt tôi. Trong đêm tối tôi vẫn có thể nhìn ra ánh mắt anh phảng phất ham muốn, khóe miệng anh hơi cong lên, giọng điệu trêu ghẹo:
– Hay vận động tí cho dễ ngủ.
– Không… Em… em muốn đi ngủ.
Tôi hiểu “vận động” mà Thiện nói đến ở đây là làm gì nên xấu hổ đẩy anh nằm xuống, né tránh ánh mắt mang ý cười của anh. Thiện tăng lực cánh tay, siết tôi lại gần hơn:
– Ok, ngủ. Đợi đến lúc hai mắt tôi díu chặt mà cô vẫn còn thức thì đêm nay khỏi ngủ luôn nhé.
– V…vâng…
Tôi ngoan ngoãn nép vào l*иg иgự¢ Thiện, hít hà mùi hương thơm dìu dịu quen thuộc của anh. Thú thật, tôi không tài nào ngủ được nhưng chẳng dám phát ra tiếng động mà nằm im thin thít, điều hòa hơi thở ổn định, nhớ về chuyện cũ.
Tôi xuất thân là một cô gái tỉnh lẻ, năm 8 tuổi bố mẹ không may qua đời trong vụ hỏa hoạn ở công xưởng, từ đó tôi trở thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, người thân duy nhất khi ấy chỉ còn mỗi dì.
Năm đó dì Phương 27 tuổi, đang làm giúp việc cho gia đình Thiện. Nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, chăm chỉ và khéo léo nên dì rất được lòng chủ nhà, chính vì vậy khi dì đón tôi lên thành phố nuôi dưỡng, chúng tôi vốn định dọn ra ngoài sống để không làm phiền đến nhà họ nhưng bố mẹ Thiện đã giữ dì lại:
– Hai dì cháu cứ ở đây, không cần đi đâu cả. Nhà có thêm đứa trẻ con càng vui chứ sao.
Ngày đó tôi còn nhỏ chẳng hiểu chuyện gì, thấy một tòa biệt thự rộng lớn, xa hoa tráng lệ thì thích lắm nên rất muốn ở đây. Có điều dì Phương dường như có nỗi niềm gì đó nên viện cớ từ chối mãi, nhưng rồi vẫn chẳng thể khước từ ý tốt của hai bác. Từ đó trở đi tôi không những được ở lại đây mà còn được chủ nhà ưu ái cho ăn rất nhiều món ngon, mặc những bộ quần áo đẹp mà có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Nhà họ Trịnh chỉ sinh một cậu con trai duy nhất tên Trịnh Minh Thiện, năm đó gặp nhau anh mới 13 tuổi. Vì tầng lớp khác biệt, khoảng cách giàu nghèo quá rõ ràng nên tôi không dám tới gần anh, nhiều lúc muốn nói chuyện với Thiện nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của dì Phương lại đành thôi. Dì bảo tôi:
– Tuy cháu được hai bác quý mến nhưng chúng ta chỉ là phận người làm, cháu nên biết chừng mực, nhớ không?
– Dạ.
– Minh Thiện phải học rất nhiều, không có thời gian rảnh rỗi như cháu, cháu không được phiền tới cậu ấy, kẻo ảnh hưởng đến kết quả học tập của Thiện.
– Vâng ạ.
Nghe lời dì Phương, tôi luôn biết thân biết phận, tuy nhà họ không thiếu người giúp việc nhưng mỗi ngày đi học về dù không ai mượn thì tôi vẫn tự giác phụ giúp mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
Sống ở đây được một tháng tôi đã dần quen với môi trường mới, nhưng vì nhớ bố mẹ nên nhiều lúc thấy gia đình Thiện hạnh phúc, tôi không cầm nổi nước mắt mà tủi thân bật khóc. Tôi cũng từng có bố mẹ yêu thương nhưng đó chỉ còn là quá khứ, giờ đây tôi đã trở thành đứa trẻ mồ côi, mất đi bố mẹ, mất đi gia đình vốn đang rất yên ấm.
Có lẽ vì cảm thông hoàn cảnh của tôi nên mọi người trong biệt thự, ai ai cũng dành tình cảm cho tôi, ngay cả Thiện cũng vậy. Thấy tôi giữ ý tứ, không dám tới gần, anh đã là người chủ động tiếp cận tôi trước, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, khoảng cách giữa chúng tôi cũng được rút ngắn lại. Mỗi buổi cuối tuần, tôi đều cùng Thiện học bài, khi có bài tập khó anh sẽ giúp tôi giải đáp, hướng dẫn tôi tỉ mỉ từng li từng tí.
Có những bài quá khó so với khả năng của tôi, Thiện giảng mấy lần mà tôi vẫn chưa hiểu, anh thở dài tỏ ra bất lực, cộc 乃út vào trán tôi:
– Trời ơi! Em dốt quá vậy Như?
– Sao anh lại nói em dốt chứ?
– Anh đã giảng 5 lần rồi đó. Dễ hiểu như vậy mà vẫn chưa biết làm. Không dốt thì là gì?
Tôi xị mặt, cong cớn môi trên cãi lại:
– Do bài khó mà, cô giáo bảo bài này dành cho học sinh giỏi. Các bạn không giải được cũng không sao?
– Vậy em là học sinh dốt rồi?
– Em là học sinh tiên tiến, chỉ thua giỏi xíu xiu thôi. Ngày trước học dưới quê, em đứng thứ 3 trong lớp đó.
– Ừ. Đó là dưới quê, còn trên thành phố nhiều người giỏi lắm, em không chăm chỉ, tập trung học thì có mà đứng bét.
– Em có chăm học mà. Anh không thấy ngày nào em cũng cặm cụi học bài à?
– Rồi. Vậy sao giảng 5 lần vẫn không hiểu?
– Tại bài khó.
– Anh không thấy khó.
Tôi đứng dậy, chống nạnh cãi:
– Vì anh lớn hơn em, anh học trước em những 5 lớp liền.
– Ngày xưa bằng tuổi em, chẳng có bài nào làm khó được anh. Bài nào anh cũng giải được hết.
– Tại anh thông minh sẵn rồi.
– Ừ. Anh thông minh hơn em là cái chắc, còn em dốt nè.
Ngày đó còn nhỏ nên hay tự ái, bị chê dốt thì giận dỗi Thiện ngay, không buồn nói chuyện cũng chẳng thèm hỏi bài anh nữa mà thu sách vở vào định bỏ đi. Thiện kéo tay tôi lại, trên môi anh như có như không ẩn chứa nụ cười:
– Ơ kìa, chưa làm được mà, ngồi xuống học cho xong đi chứ.
Tôi vùng vằng hất tay Thiện ra:
– Không. Em không học với anh nữa. Mai em lên lớp hỏi bạn và cô giáo.
– Giận anh đấy à?
– Không.
– Có kìa, trên mặt hiện rõ chữ “đang giận” kìa.
– Anh nói dối.
– Anh nói thật. Không tin anh lấy gương cho em soi xem có phải không nhé?
Tôi ngây thơ tin đó là thật, vội dùng sách che chắn mặt mình. Thiện bật cười thành tiếng, kéo sách ra, ép tôi ngồi xuống ghế:
– Thôi nào. Học đi, anh hướng dẫn chậm lại và kĩ hơn để em dễ hiểu nhé.
– …
– Lát nữa anh cho ăn kem Haagen Dazs.
– Anh hứa nhé.
– Ừ. Anh hứa.
Được ăn ngon tôi ngoan ngoãn tiếp tục ngồi học, sau hai lần Thiện giảng lại, cuối cùng tôi cũng hiểu và biết cách làm. Kể từ đó, vì không thích bị chê dốt, tôi học càng chăm hơn, mỗi lần được điểm 10 sẽ đem khoe với anh đầu tiên. Thiện cười cười, xoa đầu tôi bảo:
– Được anh dạy thêm có khác, học giỏi hẳn. Phần thưởng của em sẽ là một suất gà KFC vào cuối tuần nhé.
– Yeah! Cảm ơn anh. Hôm nay em được 3 điểm 10 đó, anh phải mua cho em 3 đùi gà nhé.
– Ăn tham thế?
– Em thích ăn mà. Anh mua 3 cái nhé.
Tôi nắm tay Thiện lắc qua lắc lại làm nũng, anh làm bộ suy nghĩ rồi nói:
– Anh chỉ mua một suất cho em thôi. Em muốn ăn ba suất thì phải tự trả tiền hai suất kia nhé.
Nghe vậy tâm trạng háo hức của tôi tụt xuống không phanh. Tôi lấy đâu ra tiền trả cơ chứ, cũng không dám ngửa tay xin dì Phương, đành ngậm ngùi nói:
– Em không có tiền. Em ăn một suất cũng được ạ.
– Hay anh cho vay, khi nào có tiền trả anh.
– Biết đến bao giờ em mới có tiền trả chứ?
– Nhanh mà. Em chỉ cần đạt học sinh giỏi vào cuối kỳ là có tiền trả anh rồi?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, thích được ăn nhiều nhưng không muốn mất tiền, lại không chắc mình có tiền trả Thiện nên đành nhịn xuống cơn thèm, lắc đầu đáp:
– Không. Em ăn một suất thôi, ăn nhiều mập ú nu.
– Em mập gì, gầy tong gầy teo.
Ngoài miệng thì nói mua một nhưng cuối tuần đó Thiện vẫn mua cho tôi 3 suất, còn tặng tôi mô hình nhà 乃úp bê. Anh bảo:
– Nhớ phải học thật giỏi, sau này mới có công việc tốt kiếm được nhiều tiền, lấy chồng giàu, có nhà lớn như anh.
– Không. Em không lấy chồng, em muốn ở đây với anh, giống như dì Phương đó. Sau này lớn lên em sẽ chăm sóc anh, làm hết việc nhà cho anh.
– Hâm à. Phải đi làm trong công ty lớn chứ, không nên làm giúp việc.
Tôi không chịu, khi đó chỉ thích ở bên cạnh Thiện. Chợt nhớ ra một chuyện, tôi reo lên:
– A! Nhà anh có công ty mà, lớn lên anh cho em vào công ty anh làm nhé.
– Ừm… Cũng được, nhưng em phải học giỏi.
– Vâng. Em sẽ học thật giỏi ạ.
Một đứa trẻ ngây ngô chưa hiểu chuyện, được người ta đối tốt với mình nên tình cảm tôi dành cho Thiện chẳng hề thua kém so với dì Phương. Thứ tình cảm đặc biệt mà tôi không biết gọi tên ấy ngày một lớn lên trong lòng tôi, dần dần bén rễ đâm chồi, khiến tôi bám riết, phụ thuộc vào Thiện.
Cũng vào năm đó, bụng dì Phương bỗng nhô lên, không lâu sau đã sinh ra một bé gái. Khi người làm trong nhà hỏi bố đứa bé đâu thì dì nói cả hai không còn tình cảm nên chia tay, chú ấy đã đến thành phố khác làm việc. Biết vậy mọi người không gặng hỏi thêm nữa, thay vào đó giúp đỡ dì nhiều hơn, và rồi chúng tôi cứ thế sống những ngày tháng yên bình tại nhà họ Trịnh.
Cho đến một hôm, vào năm tôi 10 tuổi, vừa tan học về nhà, tôi và Thiện vô tình nghe được tiếng cãi nhau giữa bố mẹ anh và dì Phương trên tầng hai. Bác gái nói lớn trong tiếng khóc:
– Tại sao anh lại làm ra loại chuyện này vậy Quang? Anh có còn đạo đức không, tại sao phản bội em? Anh nói đi.
– Anh xin lỗi, anh biết mình có lỗi với em. Là anh sai, hôm đó uống say anh không tự chủ được nên mới…
– Anh uống say? Anh đừng lấy lí do uống say để biện minh cho hành động sai trái của mình.
– Anh biết giờ có nói gì em cũng không tin. Anh chỉ xin em bình tĩnh, cho anh cơ hội được sửa sai.
– Anh phản bội em, lừa dối em, giấu em để cô ta sinh ra con gái của hai người. Anh bảo em bình tĩnh kiểu gì hả Quang? Có người vợ nào bình tĩnh nổi khi chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, có con với nhau, còn sống chung trong một căn nhà không hả?
Từng câu từng chữ rõ ràng, rành mạch rót vào tai tôi và Thiện, tôi thấy được cơ thể anh khẽ run lên, bàn tay siết chặt như đang kiềm chế cơn tức giận trong người.
Tiếng dì Phương khóc lóc van xin:
– Chị ơi, em xin chị tha thứ cho em. Em và anh Quang chỉ lỡ đúng một lần đó thôi, anh ấy không phản bội chị, không cặp với em đâu.
– Cô câm miệng đi. Từ ngày cô bước chân đến đây, tôi vẫn luôn đối xử tốt với cô là thế, vậy mà cô đền ơn tôi bằng cách giật chồng tôi à? Cô có còn nhân tính không thế Phương?
– Em xin lỗi chị.
– Nếu hôm nay tôi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, không phát hiện ra thì hai người còn tính giấu tôi đến bao giờ? Biến tôi thành con ngu, còn mù nhìn đến bao giờ nữa? Các người nói đi?
Bác trai nói:
– Linh, anh thật sự không muốn giấu em, đã nhiều lần tính nói với em nhưng anh sợ em không chịu được cú sốc, sợ mất đi em, sợ mất đi gia đình này. Em giận anh thì đánh anh đi, chỉ xin em đừng bỏ anh, được không?
– Tôi không những bị phản bội, còn bị chồng lừa những 2 năm qua. Nếu ngày đó anh nói sự thật với tôi, có lẽ mọi chuyện đã khác, tôi cũng không đau lòng như lúc này. Các người nói do say nên lỡ ngủ với nhau nhưng lại để có con rồi sinh ra đứa bé.
– …
– Phương à, chẳng lẽ cô không biết uống tђยốς tгáภђ tђคเ, cô ngu đến mức đó cơ à? Không những vậy cô còn mặt dày ở lại nhà chúng tôi. Cô ở lại đây làm gì, muốn chồng tôi chịu trách nhiệm với mẹ con cô, muốn ςướק anh ấy luôn đúng không?
– Không, em không có ý đó đâu chị ơi. Mẹ con em và cái Như sẽ đi khỏi đây ngay, bọn em sẽ không xuất hiện trước mắt chị nữa. Em xin lỗi chị.
– Cô nghĩ mẹ con cô đi rồi thì vết thương trong lòng tôi sẽ lành lại à? Tôi có thể xem như chồng mình chưa từng ngủ với người khác, chưa từng có con riêng à?
– Em… em… Vậy chị nói cho em biết đi, em phải làm sao để bù đắp lỗi lầm của mình với chị.
– Cô muốn làm gì đó là việc cô, còn tôi đã chán phải mắng hạng người như cô rồi.
Bác gái nói với chồng:
– Tôi sẽ về nhà bố mẹ một thời gian, anh tự giải quyết hậu quả của mình đi, còn không thì chúng ta ly hôn.
– Không. Anh không ly hôn.
– Tôi không cần anh phải đồng ý. Anh không có câu trả lời khiến tôi hài lòng, không làm tôi chấp nhận được hành vi sai trái của anh thì cuộc hôn nhân này của chúng ta coi như kết thúc.
– Linh… Linh…
Tiếng bước chân trên hành lang nối tiếp nhau đi xuống cầu thang, khi bố mẹ Thiện và dì Phương thấy chúng tôi đứng dưới nhà thì hơi sững sờ. Viền mắt Thiện ửng đỏ, nghẹn giọng nói:
– Mẹ, con đi với mẹ.
Bác gái bật khóc thành tiếng, ôm lấy Thiện, mặc cho chồng níu kéo, cầu xin sự tha thứ thì bác ấy vẫn nhất quyết bỏ đi. Tôi đứng nép bên cánh cửa chính, nhìn đến phía gara, dõi theo chiếc xe màu trắng chạy ra khỏi biệt thự mà lòng buồn rười rượi.
Bác trai sau khi quay lại có nói chuyện riêng với dì Phương, còn tôi thì trở về phòng ngủ dưới căn nhà dành cho người làm sinh sống tại biệt thự theo lời dặn của dì, trông chừng em họ đang ngủ say trên giường. Lúc lâu sau dì Phương trở về phòng bảo tôi thu dọn quần áo đi khỏi đây. Khi ấy tôi hoàn toàn không muốn đi chút nào, vì ở nơi này tôi được sống một cuộc sống rất tốt, hơn nữa còn có người tôi muốn được ở bên, muốn được nói chuyện, chơi đùa với anh mỗi ngày. Thế nhưng chúng tôi bắt buộc phải ra đi vì căn biệt thự này vốn không phải nhà của chúng tôi.
Có điều khi chúng tôi đang chuẩn bị đồ thì trên dưới biệt thự nhận được tin bác gái và Thiện gặp tai nạn, bác trai lập tức phóng xe đến bệnh viện. Mọi người trong nhà đều cuống quýt lo lắng cho sự an nguy của hai người họ, không ngừng cầu mong họ bình an, tai qua nạn khỏi. Nhưng tiếc rằng bác gái đã không may qua đời ngay tại hiện trường, còn Thiện thì xây xước không ít.
Đọc Truyện