Nguồn ảnh: PinterestLau đi nước mắt còn đọng lại nơi mí mắt, cô bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện rồi bắt một chiếc taxi, trở về phòng trọ cô thuê nằm gần công ty NY, nơi làm việc của cô.
Về đến phòng trọ, Dương Tinh Vũ mệt mỏi nằm vật ra giường, nước mắt ứa ra.
Tại sao lại như vậy? Tại sao? Cô vừa khóc vừa cố nhớ lại cái đêm xảy ra chuyện đó, cô chỉ biết tối đó khoa quản trị kinh doanh của cô rủ tất cả mọi người đi hội họp làm tiệc chia tay sau khi ra trường, cô uống một ly nước ép do Trương Minh Vỹ đưa, rồi có uống thêm một ly rượu nho do Lâm Lạc Nhi mời, sau đó liền có chút buồn ngủ, lúc đó mơ màng nghe được có người nói đưa cô về, hẳn là Lâm Lạc Nhi đã đưa cô về, bởi vì là bạn cùng phòng khi còn đi học nên cô cũng không mảy may nghi ngờ một chút.
Nhưng sau đó khi tỉnh lại cô mới phát hiện trên người chẳng những không một mảnh vải che thân, mà bản thân không hề ở trong phòng trọ của mình mà lại ở trong một căn phòng xa hoa, khắp nơi đầy cánh hoa đỏ rực, mà chỉ có mỗi một mình cô ngơ ngơ ngác ngác vừa đau đớn về thể xác vừa sợ hãi, điều duy nhất cô xác định được chính là lần đầu tiên của cô bị huỷ mất.
Sau ngày hôm đó, cô không thấy bóng dáng Lâm Lạc Nhi, cũng không gọi điện được cho cô ta.
Dường như cô ta bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Cho đến hôm, sự việc kia đã qua hơn hai tháng, Dương Tinh Vũ vẫn không sao quên được, dù cưỡng ép bản thân phải quên đi, nhưng mọi thứ cứ như ẩn hiện trong tâm trí cô.
Đã có rất nhiều lúc, cô tự nhủ rồi tất cả sẽ qua.
Dương Tinh Vũ tự nhủ như vậy, chỉ là mọi chuyện không như cô tưởng tượng, cái gì đến vẫn là sẽ đến, hôm nay, cô lại mang thai, cô còn chưa trải nghiệm cuộc sống sẽ như thế nào, đã phải làm mẹ, làm mẹ sẽ dễ dàng sao, cô không biết, cô là một cô nhi, cô được cô nhi viện nuôi lớn, cho cô ăn học đến khi cô biết tự đi làm, vừa làm vừa học, đối với cô khái niệm làm mẹ và tình mẹ chính là xa xỉ.
Không thể như vậy, mình không nên giữ lại, mình có thể nuôi được trẻ con sao, làm sao đối mặt với dì Dương đây?
Đọc Truyện