Tiếng khoá váy vang lên.
Đêm tân hôn, Lam Phi dứt khoát cởi chiếc váy cưới trước mặt Lục Tử Hàn, thay váy ngủ mới. Người đàn ông trước mặt ngoại trừ đôi mắt bị quấn băng trắng ra thì không vấn đề gì. Thân hình rất chuẩn, còn gương mặt thì nói thẳng ra là một mĩ nam chính hiệu.
- Lam Phi, em đang làm gì vậy?
Người đàn ông muốn đưa tay về phía trước, nhưng lại bị cô gạt đi.
- Tôi đang thay váy ngủ.
- Em đang thay váy trước mặt tôi?
- Anh bị mù mà, dù tôi có thay thì anh cũng đâu có thấy.
Lục Tử Hàn không nói gì nữa, chỉ lặng yên lắng nghe.
Lam Phi cực kì khó chịu khi ở cạnh hắn. Cho dù hắn có đẹp, có xuất sắc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người mù.
Cô đáng lẽ không phải kết hôn với Lục Tử Hàn. Chỉ là… Cô bị đứa em gái thánh thiện cùng ba khác gài bẫy…
Nếu lúc đó cô tỉnh lại sớm hơn thì cũng không xảy ra chuyện, bị đám phóng viên chụp được tại trận cùng Lục Tử Hàn chung giường.
C/hết tiệt!
Lam Phi tức tối ném chiếc váy cưới vào một góc rồi đi nhanh vào nhà tắm.
Lục Tử Hàn vẫn ngồi bất động tại chỗ. Lúc này, có tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy, lần mò đi ra.
Cánh cửa vừa mở ra, một người đàn ông với gương mặt giống hệt Lục Tử Hàn đang đứng trước cửa.
Tuy hai mắt bị mù, nhưng Lục Tử Hàn lại có khứu giác khá nhạy bén. Cái mùi nước hoa hàng hiệu đặc chế của Pháp này ngoại trừ đứa em trai song sinh của hắn ra thì còn ai vào đây nữa.
- Anh trai, tân hôn vui vẻ.
Nụ cười trên gương mặt Lục Tư Thâm càng trở lên châm biếm. Hắn nhìn lướt vào phòng, không thấy bóng dáng của Lam Phi đâu.
Chẳng lẽ… Cô vì tức giận nên bỏ đi luôn rồi?
- Đến đây làm gì?
Lục Tử Hàn trầm giọng.
- À, mẹ sợ mắt anh bất tiện nên kêu em qua xem sao. Nếu không được… Hay để em thay anh động phòng? Dù sao, người mà Lam Phi yêu chính là em…
Bất giác, bàn tay của Lục Tử Hàn nắm chặt lại. Tuy nhiên, gương mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, rất trấn tĩnh.
Chính điều này khiến cho Lục Tư Thâm càng cảm thấy ghen ghét đến cực độ. Hắn hận vì cùng Lục Tử Hàn có gương mặt giống nhau, hận vì từ khi sinh ra, hắn luôn là cái bóng mờ phía sau Lục Tử Hàn. Mọi người thường nhắc đến hắn với cái tên “em trai của học bá”, “em trai tổng tài”…
Nực cười, hắn thua kém gì Lục Tử Hàn chứ? Hay chỉ vì có cái gương mặt giống nhau này?
Để chứng minh bản thân khác biệt, hắn đã nhuộm màu tóc khác, sửa đổi ngoại hình, nỗ lực để được ông nội chú ý.
Nhưng, rồi sao? Ông nội luôn tự hào về Lục Tử Hàn, chỉ cần Lục Tử Hàn làm gì ông nội đều ủng hộ. Còn bản thân hắn thì chẳng được cái phước đó.
Bây giờ đã khác, Lục Tử Hàn bị tai nạn xe, hai mắt coi như bị mù. Chính thức kể từ phút này, Lục Tư Thâm hắn sẽ thay thế chỗ của vị anh trai này.
- À quên… Em đến đây để thông báo cho anh rằng, ba đã triệu tập cuộc họp cổ đông. Anh trai, anh đoán xem cái ghế Tổng giám đốc của anh là do ai thay thế?
- Mày, đã đi quá giới hạn rồi.
- Thì sao? Một người mù như mày… Xác thực không có chỗ đứng ở Lục Gia nữa rồi.
Đúng lúc Lục Tư Thâm nắm chặt cổ áo của Lục Tử Hàn thì Lam Phi vừa đi từ phòng tắm đi ra. Cô mặc chiếc áo tắm kín mít, mái tóc vẫn còn ướt sũng nước.
- Lục Tư Thâm, anh làm cái trò gì vậy?
Thấy Lam Phi từ phòng tắm đi ra, Lục Tư Thâm hơi kinh ngạc.
Tại sao cô lại không bỏ đi? Đêm nay rõ ràng cô phải bỏ tên mù này chứ? Cô không còn yêu hắn nữa sao?
Lam Phi đi đến đẩy Lục Tư Thâm ra rồi kéo Lục Tử Hàn về phía sau.
Cô nhìn Lục Tư Thâm đầy sự ghét bỏ. Nếu nói cô không ưa Lục Tử Hàn bao nhiêu thì cô lại càng chán ghét Lục Tư Thâm bấy nhiêu.
Lần bị gài bẫy đó, cô đã âm thầm điều tra hết. Ngoài em gái cô là Lam Tuyết giở trò ra thì vẫn còn có một người nữa. Đương nhiên không ai khác lại chính là người yêu của cô, Lục Tư Thâm.
Hôm ấy, chỉ có Lục Tư Thâm biết lịch trình của cô. Anh ta sẽ không ngờ được rằng cô tin tưởng anh ta bao nhiêu lại càng chán ghét anh ta bấy nhiêu.
- Lam Phi… Anh…
- Nghe nói anh và Tiểu Tuyết nhà tôi sắp kết hôn?
Lục Tư Thâm kinh ngạc. Chuyện hôn sự này vốn dĩ là bí mật chưa được công bố, Lam Phi không thể nào biết được.
Cho dù Lục Tư Thâm có loại bỏ vô số khả năng thì hắn cũng không thể ngờ rằng đứa em gái ngu ngốc của Lam Phi lại đi khoe khoang cho cô biết về việc này.
Dĩ nhiên, cô có thể nhận ra rằng, vì sao Lục Tư Thâm lại đi kết hôn với Lam Tuyết.
- Lục Tư Thâm, là do tôi mù nên mới từng tin tưởng anh. Cứ cho là như vậy đi, dù sao… Bây giờ anh nên gọi tôi một tiếng chị. Tùy cách anh gọi, có thể là chị dâu, có thể là chị vợ.
Không ngờ, Lục Tư Thâm vẫn bày ra cái bản mặt vô số tội đó.
- Sao em đối xử với anh như vậy? Chúng ta, rõ ràng từng yêu nhau.
- Im miệng! Tôi và anh đã kết thúc từ khi lừa tôi lên giường của Lục Tử Hàn rồi.
Cô không hề kiêng kị Lục Tử Hàn vẫn còn đang đứng cạnh mình mà quát thẳng vào mặt của Lục Tư Thâm. Cuối cùng, khoé miệng của Lam Phi cong lên, cô nhìn Lục Tư Thâm đầy vẻ châm chọc.
- À, cho anh một bất ngờ. Cái di chúc của Lam Gia đã được công bố 5 phút trước, 25 phần trăm cổ phần ông nội tôi trước khi mất chuyển nhượng sang tên tôi, không phải là Lam Tuyết yêu dấu của anh. Cô ta… Tính ra cũng chỉ có 5 phần trăm mà thôi.
Lục Tử Thâm chấn động. Hắn thật không thể ngờ sự việc lại đi tới nước này.
Rõ ràng… Ai cũng truyền nhau rằng Lam Tuyết sẽ được cổ phần nhiều hơn. Hắn đã bỏ Lam Phi chỉ để hưởng số cổ phần đó…
- Không, không thể nào. Lam Phi, em vẫn còn tình cảm với anh đúng không? Lục Tử Hàn bị mù, hắn không xứng với em… Em không được đứng về phe hắn.
- Hửm? Tôi đứng về phe của Lục Tử Hàn, đơn giản ấy là chồng tôi. Còn anh, là cái thá gì?