Nguồn ảnh: PinterestMàn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống căn biệt thự lớn. Không gian im lặng càng khiến biệt thự tăng thêm phần âm u, tịch mịch.
Kim Hạ liếc nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng, lại liếc sang bàn ăn nguội lạnh không biết đã được cô hâm nóng bao nhiêu lần, khẽ thở dài.
Đã nửa tháng nay Diệp Cảnh Ngôn luôn về trễ như vậy. Khi về trên người đều nồng nặc mùi rượu, vết son đỏ tới nhức mắt hằn trên cổ áo sơ mi của anh khiến lòng Kim Hạ đau nhói. Cô luôn lờ đi, hết dìu anh vào nhà lại giúp anh pha canh giải rượu.
Hôm nay có lẽ anh cũng sẽ uống say. Kim Hạ nghĩ, chắc cô nên pha trước cho anh vậy.
Vừa định đứng lên đã nghe thấy tiếng "cạch" cửa. Kim Hạ vội vàng chạy ra. Cảnh tượng trước mắt khiến đáy lòng Kim Hạ như vỡ vụn.
Diệp Cảnh Ngôn ôm eo một người phụ nữ tiến vào, vừa nhìn thấy Kim Hạ, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như cũ. Người phụ nữ bên cạnh dí sát thân hình nóng bỏng của mình vào anh, cất giọng ẻo lả:
"Cảnh Ngôn, kia là ai vậy? Người làm của nhà anh sao?"
Diệp Cảnh Ngôn nhìn Kim Hạ, khoé môi cong lên, anh không hề phủ nhận mối quan hệ của hai người mà nói:
"Đó là vợ của anh"
Kim Hạ lặng người đi. Lại thấy người phụ nữ kia khẽ cười, gương mặt trang điểm tinh sảo lộ ra vẻ coi thường, nhưng giọng điệu lại hết sức vô tội:
"Là Diệp phu nhân đó. Cảnh Ngôn, anh làm như vậy, có phải không đúng rồi không? Người ta...người ta tưởng anh chỉ có mình em!"
Kim Hạ không muốn lại tiếp tục ở đây nghe những lời này, cô quay người muốn trở về phòng ngủ.
"Dừng lại!"
Giọng Diệp Cảnh Ngôn không nhanh không chậm cất lên, thanh âm có chút mệt mỏi, có lẽ do uống quá nhiều r/ư/ợu.
Kim Hạ quả nhiên không thể bỏ mặc anh. Cô quay người nhìn anh, Diệp Cảnh Ngôn nhìn sang mâm cơm được Kim Hạ đậy lại, nghiêng đầu nói thầm vào tai người phụ nữ bên cạnh gì đó. Chỉ thấy cô ta bày ra bộ mặt phụng phịu, nhưng cuối cùng vẫn ấm ức rời đi.
Không gian rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Diệp Cảnh Ngôn không nói gì đi thẳng tới phòng ăn, ngồi xuống trước mâm cơm, cầm đũa muốn ăn.
"Khoan đã, cơm vẫn chưa..."
Kim Hạ như nhớ ra gì đó, vội vàng lên tiếng nhưng không kịp nữa, Diệp Cảnh Ngôn đã gắp thức ăn cho vào miệng.
Kim Hạ mím môi, lặng lẽ pha cho anh bát canh giải rư/ợu, lúc mang ra Diệp Cảnh Ngôn đã dùng xong bữa. Anh ngẩng đầu nhìn bát canh, không nói một lời ngửa cổ uống cạn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Kim Hạ cười bất lực. Anh luôn kiệm lời như vậy. Giữa bọn họ trước giờ đều ít giao tiếp bằng lời nói. Kim Hạ đôi khi chỉ cần nhìn qua ánh mắt của anh cũng đã hiểu, anh vốn không cần một người vợ như cô.
Nhưng mà biết sao đây? Tuy rằng người đàn ông ấy lạnh lùng tới mức đau lòng, thậm trí một ánh nhìn ấm áp dành cho Kim Hạ anh cũng chưa từng trao cho cô. Vậy mà cô vẫn không thể khống chế bản thân rơi vào tình yêu với anh.
Kim Hạ dọn dẹp đồ ăn, sau đó đi vào phòng ngủ. Diệp Cảnh Ngôn nằm trên giường, quay lưng lại với cô. Trên người anh vẫn mặc sơ mi cùng quần âu tối màu khi nãy, ngay cả giày anh cũng chưa cởi ra.
Kim Hạ đi tới, nghe thấy tiếng thở đều, nghĩ rằng anh đã mệt ngủ thϊếp đi, cô nhẹ nhàng cúi người giúp anh cởi giày, giúp anh nới lỏng cà vạt, đưa tay nâng gáy muốn điều chỉnh gối giúp anh nằm thoải mái hơn. Ai ngờ cánh tay vừa đưa ra đã bị ai đó nắm chặt lại, Diệp Cảnh Ngôn từ từ mở mắt, trong con ngươi là lãnh đạm cùng mệt mỏi.
Đối diện với gương mặt tuấn mĩ kia ở khoảng cách gần như vậy, Kim Hạ giật mình, hai má nhất thời phiếm hồng, vội vã lên tiếng giải thích:
"Em chỉ muốn giúp anh chỉnh lại gối một chút. Để anh..."
"Kim Hạ, lẽ nào cô không rõ mối quan hệ của chúng ta hay sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Cảnh Ngôn khẽ truyền tới cắt ngang lời nói của Kim Hạ khiến cô nhất thời cứng người, sau đó cũng như hiểu ra vấn đề, Kim Hạ dùng sức vùng ra khỏi cánh tay anh, đứng thẳng người.
Diệp Cảnh Ngôn day day thái dương, cổ họng khô rát khiến anh không nhịn được khẽ ho lên vài tiếng. Kim Hạ quay người, một lúc sau quay lại với cốc nước ấm đặt lên bàn.
"Anh uống rồi nghỉ đi. R/ư/ợu nếu có thể hạn chế thì nên hạn chế chút, không tốt cho dạ dày của anh đâu"
Cô chỉ nói vậy rồi quay người đi ra ngoài. Đột nhiên cánh tay bị Diệp Cảnh Ngôn tóm lấy. Một lực không quá mạnh, nhưng vì Kim Hạ không đề phòng nên cả người bị anh kéo lại, đặt lên giường.
Dưới lưng là đệm ấm áp còn hơi ấm từ anh, người đàn ông phía trên ánh mắt nheo lại nhìn thẳng vào cô, Diệp Cảnh Ngôn hừ lạnh:
"Kim Hạ, có phải cô đang nhập vai quá sâu rồi không?"
Kim Hạ như bị nhấn chìm vào đôi mắt đen láy sâu như đáy hồ của anh. Cô vô thức vươn tay vuốt ve gò má anh, hơi đau lòng cười khổ:
"Cảnh Ngôn, lẽ nào tiếp nhận em khiến anh khó chịu vậy sao?"
Diệp Cảnh Ngôn nhếch môi, gương mặt đẹp như tạc tượng lại cúi xuống sát mặt cô, cơ hồ đem hơi thở hai người hoà vào làm một. Anh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn là chán ghét:
"Diệp Thị có được như ngày hôm nay không phải là do ý tốt của Kim Thị hay sao? Cô bảo tôi nên tiếp nhận cô như thế nào đây?"
Kim Hạ cúi đầu, cố ngăn nước mắt lăn dài, cô khẽ cất giọng:
"Nếu không vì cuộc hôn nhân chính trị này, vậy anh liệu có thể..."
"Không thể"
Kim Hạ chưa nói hết câu đã bị Diệp Cảnh Ngôn lạnh nhạt cắt lời. Anh ngồi thẳng dậy, chỉnh lại cà vạt, xem ra anh không định ở nhà đêm nay.
Kim Hạ cũng ngồi dậy rời khỏi chiếc giường quen thuộc mang theo hơi ấm của anh. Cô hít một hơi, bàn tay khẽ nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng từ tốn nói ra mấy chữ:
"Nếu vậy, chi bằng... Chúng ta ly hôn đi!"
Đọc Truyện