[Trích Truyện]
"M*c mắt, c*t lưỡi, phế luôn 2 chân của cô ta cho tôi."
" Không, Hầu Khiết Minh, tôi xin anh đừng, đừng mà, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, làm ơn....Á......"
Người con gái liên tục vùng vẫy thoát khỏi đám người, cả cơ thể cố bò đến người đàn ông quyền lực trước mắt, liên tục xin tha thứ.
Hầu Khiết Minh không quan tâm đến bộ dạng cầu xin thảm hại của cô gái phía dưới, bàn chân dài đá thẳng 1 cú khiến cả người cô văng ra.
Hắn lạnh lùng, ngồi xuống chiếc ghế rồng được làm riêng cho mình, bàn tay ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục.
" Hạ Kì Ân, tôi đã cho em quá nhiều cơ hội, có trách là trách bản thân em vô dụng, không biết nắm bắt."
Hạ Kì Ân cố gắng giãy dụa, nhưng 4 chi bị trói lại khiến cả cơ thể bất lực, cô kìm nén lại cơn đau, để cho bọn chúng lấy đi đôi mắt, thẳng tay c*t lư.ỡi cô, không ngại mà đánh chân cô đến khi không cử động được, cả cơ thể đau đớn, chỉ biết bất lực chịu cơn һàпһ һạ từ người chồng mà mình xem là thanh xuân, kẻ đã ɡɪếт c/hết cha mẹ, người thân mình, ᴄướρ đi tài sản vốn có của cô.
Một tình yêu mù quáng!
Cơ thể nhỏ bé của cô không ngừng run lên, từng giọt nước trong hốc mắt trực trào, sau cũng tuôn ra ngoài, bộ váy trắng vốn tinh khôi nay nhuộm 1 màu máu đỏ rực.
Hắn nhìn bộ dạng cực thảm hại này, khoé môi bất giác cong lên, nhưng trái tim lại nhói lên, là đau lòng hay thương cảm?
" Đừng để cô ta c/h/ết."
Nói đoạn, hắn lạnh lùng đẩy cửa bước ra, trên đầu như bị búa tảng vào, đau nhức không thôi.
" Anh, anh đi đâu vậy?"
Lan Chi Chi nhìn thấy hắn, cả cơ thể nhanh chóng bổ vào, hắn nhìn người con gái trước mắt, nhanh chóng khôi phục trạng thái ấm áp, che trở, mà chỉ có Lan Chi Chi mới cảm nhận được.
Còn Hạ Kì Ân, đã từng, cô đã từng được Hạo Khiết Minh yêu thương, cưng chiều, cưng đến mức khiến người ngoài đều phải ghen tị, nhưng nực cười mọi thứ hắn ta làm chỉ là lợi dụng, thực hiện cho kế hoạch ɡɪ.ếт ngư.ời, ᴄướρ của của hắn.
Và con mồi hắn chính là cô- Hạ Kì Ân, một đại tiểu thư, có tiền, có quyền, có nhan sắc, có trí tuệ.
Khiết Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng mình.
" Ngoan, anh còn có việc cần xử lý, có gì đi nghỉ trước đi nhé."
Lan Chi Chi phùng má gật đầu, đợi đến khi hắn đã thực sự rời đi lúc này ả mới đi xuống dãy từng hầm.
Bước chân ả đi lại gần Kì Ân, dùng mui bàn chân hất mặt của cô lên.
Nhìn bộ dạng thảm hại này của cô, ả không ngại mà cười giễu cợt 1 tiếng.
" Cô ta bị làm sao vậy?"
" Dạ, thiếu gia bảo m*c mắt, c*t lưỡi, và phế đi đôi chân của cô ta rồi ạ!"
Tên cao to cung kính đáp, ai cũng biết vị trước mắt là người của thiếu gia mình, không dám đắc tội.
Nhìn lại người dưới sàn nhà, mặc dù là phu nhân của căn biệt thự, là vợ của thiếu gia nhưng lại thảm hại vậy, bọn chúng cũng không che dấu được sự giễu cợt.
" Hạ Kì Ân, đôi mắt xinh đẹp, giọng nói trong trẻo, và đôi chân dài kiêu ngạo kia của cô đâu rồi? "
Hạ Kì Ân nằm quặn quại tại 1 chỗ, thông qua giọng nói cô biết được là Lan Chi Chi, cô bạn thân từ nhỏ của mình.
" Cô biết tại sao Khiết Minh lại làm vậy với cô không? Vì anh ta tưởng kẻ hại c/h/ết gia đình anh ta năm đó chính là cô, nhầm tưởng kẻ cứu sống anh ta là tôi, nực cười không?"
" Dù sao cũng cảm ơn chiếc vòng cổ rẻ mạt của cô, nhờ nó tôi mới có ngày hôm nay..haha.."
Hạ Kì Ân đau đớn nghe từng câu từng chữ, 10 năm trước, cả nhà anh bị cháy, mà kẻ gây ra là 1 cặp đôi giúp việc, không ai khác là cha mẹ ruột của Lan Chi Chi, năm đó, vì cứu Hầu Khiết Minh ra khỏi căn nhà cháy, Hạ Kì Ân đã bị bỏng 1 vệt dài sau lưng.
Tất cả những việc cô làm hắn hoàn toàn không biết, hắn chỉ nhớ cô gái cứu mình năm đó có cái vòng cổ, mà vòng cổ đó lại là chiếc mà Lan Chi Chi đang đeo. Qua lời kể từ Lan Chi Chi về vụ việc năm đó, cùng sự ngoan ngoãn của ả, hắn hoàn toàn bị thu phục.
Hạ Kì Ân cô che dấu tất cả, nhưng sự che dấu đó lại là hố trôn của cả cuộc đợi mình, cha mẹ, người thân c/h/ết, cả gia sản bị hắn lấy hết, bản thân thì bị nhốt dưới hầm, ngày ngày bị t/r/a t/ấn, sống không bằng c/h/ết.
Lan Chi Chi, nhìn Hạ Kì Ân muốn nói nhưng không nói được, nụ cười mỗi lúc một to hơn.
" Chỉ cần mày chết, sự thật sẽ theo đó mà chôn vùi hết."
Nói rồi ạ ta cầm con dao bên cạnh, tiến lại gần cô, lại gần.
" Сһ.ếт đi."