Em Ngỡ Mình Hết Yêu

Em Ngỡ Mình Hết Yêu

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 35 | Full

Thể loại:

Nguồn: FB: An An

Đọc Truyện

Những ngày đầu hè, tiết trời chẳng dễ chịu chút nào, sự giao thoa giữa không khí mát mẻ của mùa xuân nhanh chóng được thay thế bằng sự oi ả. Đứng dưới cái nắng chói chang ấy, Trần Trúc Vy ngửa mặt nhìn bầu trời. Từng tia nắng xuyên qua làn da trắng nõn của cô, ương ngạnh mạnh mẽ như chính con người cô vậy. Cũng vào một ngày mùa hè năm mười sáu tuổi, số phận của cô đã chính thức sang trang. Những người xung quanh đều cho rằng cô may mắn, nhưng tương lai vẫn chưa thể nói trước được điều gì.

Trúc Vy được đón về nhà họ Trần khi mẹ cô mất được hai tháng. Người ba chưa từng biết mặt mũi bỗng nhiên xuất hiện nhận lại cô. Theo lời mẹ cô kể thì Trần Kiến Quốc là một người đàn ông đào hoa, giàu có. Bà vì phải lòng vẻ bề ngoài của ông ta mà bất chấp sự phản đối của gia đình. Cuộc sống luôn có những bất ngờ lớn, khi mẹ cô mang thai mới biết ông Quốc đã có gia đình, vợ ông ta tìm đến tận nhà để xỉ nhục bà. Bà ta ép mẹ cô phá thai, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ.

Từ một người phụ nữ mang trong tim tình yêu mãnh liệt, mẹ trở thành kẻ thứ ba đáng khinh chen chân vào gia đình người khác. Mẹ cô lựa chọn rời xa người đàn ông nhu nhược, một mình sinh con. Bị gia đình nhà ngoại từ mặt, mẹ vất vả suốt mười sáu năm nuôi cô khôn lớn. Trúc Vy từng thề với lòng, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đã phụ bạc mẹ. Hóa ra cũng chỉ là lời nói, bây giờ cô có được cuộc sống giàu sang, một bước lên mây lại chính nhờ ông ta. Trong truyện luôn có tình tiết lọ lem hóa thành công chúa, Trúc Vy tựa như đóng một vai như vậy.

Sự xuất hiện của cô ở nhà họ Trần như cái gai trong mắt bà Hoa. Bà ta chính là người vợ được ông Quốc cưới hỏi đàng hoàng, ngẫm lại mẹ cô thật tủi thân. Thanh xuân đẹp nhất vớ phải nhầm người. Trúc Vy đang bước vào năm cuối của trung học, cô bận rộn với những dự định cho tương lai. Thời khắc thoát kén sắp đến, cô muốn thoát khỏi sự ràng buộc để từng bước đi lên.

"Ôi cô nghĩ mình là công chúa sao? Ngủ đến giờ này mới chịu ló mặt đấy."

Bà Hoa cùng con trai là Lâm Trung đang ăn sáng, hai mẹ con họ khinh khỉnh nhìn Trúc Vy. Ba cô không có nhà, giờ này có lẽ ông ta đã đến công ty. Trúc Vy kéo ghế ngồi đối diện bà Hoa, chọc bà ta tức chính là niềm vui của cô.

"Cảm ơn dì đã tự tay chuẩn bị bữa sáng, trong nhà không có người làm, khổ cho dì rồi!"

"Mày... Đừng tưởng ba mày bố thí cho chút lòng thương hại mà lên mặt ở đây. Kết cục của mày không khác gì người mẹ hèn hạ kia đâu."

"Thế nào thì tôi chưa biết, nhưng hôm qua ba đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ cho tôi một phần ba cổ phần ở Thiên Vũ."

"Cái gì?"

Bà Hoa hai mắt trợn ngược, Lâm Trung lúc này mới lên tiếng.

"Cô đừng tự ảo tưởng, nhà họ Trần không tới lượt một đứa con hoang như cô xen vào."

Anh ta nói xong bực bội đi làm, Lâm Trung hơn cô bảy tuổi, anh ta hiện là giám đốc của Thiên Vũ, một công ty chuyên sản xuất linh kiện điện tử. Trúc Vy vẫn bình thản thưởng thức bữa sáng của mình. Ở đây không ai thích cô, ánh mắt châm chọc có, cười nhạo có. Họ hàng bên nội không thừa nhận Trúc Vy là con cháu, thậm chí tên cô không xuất hiện trong gia phả của nhà họ Trần. Cô không hiểu ông Quốc đón cô về đây làm gì, chí ít động cơ của ông ta không đơn giản là thật lòng yêu thương cô. Sở dĩ Trúc Vy nhẫn nhịn nhiều như vậy chính là đòi lại công bằng cho mẹ. Những người đã gây ra đau đớn cho mẹ, cô muốn họ từng người một phải trả giá.

Bà Hoa kiềm nén cơn giận trong lòng, sự nghiệp của chồng rất phát triển, khối gia sản khổng lồ từ lâu đã mặc định do con trai bà ta thừa kế. Ngờ đâu lại xuất hiện một đứa con riêng, bà Hoa một mực phản đối chồng đón Trúc Vy về nhà. Bà ta còn lấy chuyện ly hôn ra dọa nhưng không lay chuyển được quyết định của ông Quốc.

Kẻ thức thời mới là người thông minh, bà ta nhường một bước, lấy sự bao dung giả tạo niềm nở đón nhận đứa con riêng của chồng.
Trúc Vy không có tâm trạng nhìn vẻ mặt xảo quyệt của bà Hoa, cô thực sự nuốt không trôi, bữa sáng ăn qua loa rồi đến trường.
Mục tiêu của Trúc Vy là đậu Đại học A, chuyên ngành mỹ thuật. Cô rất có năng khiếu về hội họa, ông Quốc đầu tư cho cô phát triển tài năng thiên bẩm của mình. Ông ta đăng kí lớp học vẽ cho Trúc Vy, ngoài giờ lên lớp, đa số cô đều dành thời gian cho việc vẽ tranh.

"Hôm nay cậu đi học sớm vậy?"

"Bình thường tớ đi trễ lắm à, cậu mới là người nên nhìn lại mình đấy."

Tô Hiểu Khuê cười hì hì, lúm đồng tiền trên má lộ rõ trông rất đáng yêu. Hai người chỉ mới quen biết cách đây không lâu nhưng thân như chị em. Trúc Vy chuyển đến trường mới vào học kì hai của năm lớp mười. Cô từ một trường trung học của tỉnh nhỏ chuyển sang một trường danh tiếng trong thành phố. Trúc Vy không thích náo nhiệt, cô chỉ kết bạn với mỗi Hiểu Khuê.

"Đêm qua cậu ôn tới đâu rồi, mình đang muốn nổ tung. Đầu óc giống như đã bão hòa không nhét nổi một từ."

"Cậu đừng quá căng thẳng, kì thi còn cách một tháng nữa, yên tâm mà nhồi nhét đi."

Trúc Vy động viên bạn thân, hai cô gái ôm ước mơ đậu Đại học cùng nhau phấn đấu. Hiểu Khuê ngồi bàn phía sau Trúc Vy, lúc này đây có một bàn tay đang khều cô.

"Này, cậu nhìn ai đứng ngoài cửa kìa?"

Trúc Vy khẽ liếc mắt sang rồi bày ra vẻ chẳng quan tâm, trong mắt cô đàn ông đều giống nhau. Những thứ xinh đẹp, mới mẻ thì luôn muốn có được, khi nắm trong tay rồi thì đâm ra chán ghét. Ham muốn luôn là bản chất của con người, chỉ là biết kiềm chế hay không lại tùy vào sự thông minh của mỗi người. Trúc Vy lúc mới chuyển trường đã nhận được sự chú ý, thân hình mảnh khảnh, kiều diễm, cô mang theo một cỗ khí chất thanh thuần khiến người khác kinh diễm. Trên khuôn mặt xinh đẹp lại phản phất sự lạnh lùng khó gần, dung mạo như vậy dễ đem đến sự phiền toái.

Trúc Vy là đóa hoa trong lòng các nam sinh nhưng lại là cái gai trong mắt phái đẹp. Đó là lý do cô luôn bị làm phiền sau mỗi giờ tan học. Từng có vài lần cô bị nhóm nữ sinh khác lớp chặn đường, lý do đơn giản vì họ không ưa vẻ đẹp của cô. Vài lời đồn đại không hay cũng từ đó mà ra, họ nói rằng cô ςướק bạn trai của nữ sinh này, xen vào chuyện tình đẹp như mơ của cặp đôi kia, tất cả đều muốn hạ bệ vẻ thanh cao của cô. Hiểu Khuê mất hứng vỗ vào vai bạn thân.

"Xem cậu kìa, lúc nào cũng làm mặt lạnh. Tớ thật muốn biết người nào mới khiến cậu động lòng."

"Yêu đương sớm không mang lại kết quả tốt."

Trúc Vy hờ hững buông một câu khiến Hiểu Khuê lắc đầu. Học sinh khối mười hai luôn nhận được sự quan tâm, tận tình của thầy cô, dành mọi sự nỗ lực vào kì thi quan trọng nhất cuộc đời. Thành tích của Trúc Vy không quá khó để đậu Đại học A, cô luôn là học sinh xuất sắc suốt ba năm liền. Hiểu Khuê thì lại khác, cô tiếp thu vấn đề rất nhanh nhưng để so với cô bạn của mình thì vẫn thua vài bậc. Buổi chiều không có giờ học, Hiểu Khuê năn nỉ Trúc Vy.

"Chiều nay cậu qua nhà phụ đạo cho tớ đi, tớ thật sự không muốn rớt tốt nghiệp đâu."

Trúc Vy có lớp học thêm môn Toán nhưng nghĩ lại bạn thân vẫn trên hết nên xin nghỉ. Đúng hai giờ chiều cô đến nhà Hiểu Khuê. Trúc Vy từng gặp bố mẹ của bạn thân trong lần họp phụ huynh. Họ là người kinh doanh, nhìn vẻ bề ngoài đã đoán ra được gia thế không tầm thường. Bố Hiểu Khuê là giám đốc công ty bất động sản, mẹ là bác sĩ bệnh viện lớn nhất thành phố. Trúc Vy đứng trước căn biệt thự hoành tráng nhấn chuông. Cô âm thầm đánh giá, so về độ giàu có thì nhà họ Trần thua xa. Hiểu Khuê ăn mặc đơn giản, mái tóc cột cao vô cùng thoải mái, thấy Trúc Vy vào cửa liền chạy đến lôi kéo cô.

"Đến rồi à, mau lên phòng tớ nào."

"Bố mẹ cậu không có nhà sao?"

"Họ đi làm hết rồi, cậu muốn uống gì để tớ nói người làm."

Trúc Vy lắc đầu, cô mặc chiếc váy xanh nhạt liền thân, trên người không hề có một loại trang sức nào nhưng vẫn tỏa sáng. Giống như đó là bản năng, dù đặt ở đâu, trong hoàn cảnh nào cô vẫn xinh đẹp như vậy. Hiểu Khuê ghen tị với vòng một của Trúc Vy. Đều đến tuổi trưởng thành rồi nhưng sao lại có sự khác biệt rõ rệt như vậy. Hiểu Khuê cười gian hai tay giơ lên như muốn chạm vào иgự¢ cô.

"Thật muốn đồ sộ giống như cậu."

Trúc Vy phì cười, nhưng sau hai giây nụ cười trên môi cô tắt ngúm. Hiểu Khuê vẫn duy trì tư thế đó, tất cả đập vào mắt Tô Duy Khiêm tạo nên một hình ảnh chấn động lòng người. Trúc Vy chưa từng gặp qua người nào từ trong hơi thở cũng toát ra vẻ lạnh lùng như anh. Trong bộ đồng phục thể thao đẫm mồ hôi, cơ bắp ẩn hiện sau lớp áo dán chặt vào bụng. Anh mang đến một làn gió mát lạnh thổi vào trái tim Trúc Vy. Cô vội quay mặt đi, thầm trách bản thân sao lại thất thố vậy chứ.
Trong đáy mắt Duy Khiêm xuất hiện tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Hiểu Khuê lúng túng lên tiếng.

"Đây là anh trai mình - Tô Duy Khiêm."

Hiểu Khuê cười tươi chỉ tay sang phía cô, nhiệt tình giới thiệu.

"Đây là bạn tâm giao của em - Trần Trúc Vy."

Duy Khiêm ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu xem như thay lời chào hỏi, sau đó anh đi thẳng lên lầu. Lúc lướt ngang qua người cô, anh ngửi được mùi hương thoang thoảng ấy, đã bao lâu rồi anh mới gặp lại cô gái này. Khi từ cửa bước vào anh đã ngờ ngợ là cô nhưng nghĩ lại, sao cô có thể xuất hiện ở đây chứ. Nhưng nghe chính miệng em gái gọi tên cô, anh mới nhận ra nhân duyên giữa hai người không hề ngắn. Đôi khi một điều bất ngờ đang đợi họ, kéo dài mối nhân duyên này cả đời.

Duy Khiêm vừa từ đội bóng rổ trở về, anh biết cân bằng thời gian học tập và đam mê của mình. Anh là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ của trường, đã từng tham gia vài cuộc thi và đạt giải cao. Duy Khiêm tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ quần áo thun trắng đơn giản, trông anh tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao ✓út cộng thêm vẻ ngoài điềm tĩnh, anh mang lại một sức hút mãnh liệt. Trúc Vy tay lật sách nhưng tâm hồn thì đang bay bổng, cô lắc đầu xua tan hình ảnh vừa rồi. Hiểu Khuê nhíu mày.

"Cậu sao vậy? Không khỏe hả?"

"Không có gì, cậu muốn bắt đầu từ bài nào đây."

Hiểu Khuê đem quyển bài tập đẩy tới cho Trúc Vy. Những bài này nhìn qua rất dễ bị đánh lừa, Trúc Vy phân tích cặn kẽ các dạng đề cho Hiểu Khuê, hai cô gái nhập tâm đến mức không phát hiện ngoài cửa có người đang đứng nhìn. Duy Khiêm ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao, anh cứ vô thức muốn gặp cô. Giọng của Trúc Vy rất êm tai, như tiếng đàn lúc nhẹ nhàng lúc trầm bổng rót vào tai anh. Bên cạnh anh không thiếu các cô gái xinh đẹp vây quanh nhưng Duy Khiêm không có hứng thú. Chỉ duy nhất cô gái này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh, đến nỗi những người bên cạnh đều trở nên mờ nhạt.

"Anh hai? Anh đứng đó làm gì vậy?"

Hiểu Khuê lên tiếng làm cả hai đều giật mình, cô cảm giác anh trai hôm nay rất lạ. Không phải động tâm với bạn thân mình chứ? Nếu như vậy có vẻ thú vị lắm đây. Duy Khiêm mất đi vẻ tự nhiên, anh đáp ngắn gọn.

"Anh xem thử hai đứa đang học bài hay tụ tập chơi bời."

"Anh muốn kiểm tra kỹ hơn không, vào ngồi cùng tụi em đi."

"Không cần, hai đứa học tiếp đi."

Duy Khiêm nói dứt lời liền khép cửa phòng, lúc anh xoay người rõ ràng thấy được ánh mắt Trúc Vy nhìn mình, bị anh bắt gặp cô ngại ngùng cuối đầu. Duy Khiêm không nhịn được thấp thoáng ý cười.

"Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến anh trai vậy?"

"Anh ấy chẳng có gì thú vị để nhắc đến cả. Cậu mà sống trong nhà này sẽ hiểu, anh Duy Khiêm là niềm tự hào của gia đình, bố mẹ tớ cứ như có mỗi anh ấy là con vậy. Tự dưng lòi ra đứa ngu ngốc như tớ chứ."

Hiểu Khuê ỉu xìu, tuy trong giọng nói là trách móc nhưng cô thật sự rất yêu quý anh trai. Trúc Vy nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của anh, cô tự nhiên liên tưởng đến chàng kị sỹ cưỡi ngựa trắng trong bức tranh của mình. Hiểu Khuê đẩy đẩy vai cô.

"Anh Duy Khiêm học Đại học A đấy, khoa kiến trúc, sau này cậu cần gì cứ đến tìm. Mà tớ thấy hai người có vẻ rất hợp nhau."

Trúc Vy vành tai đỏ ửng, cô đẩy khuôn mặt cười mà mãnh của Hiểu Khuê ra, giả vờ bình tĩnh.

"Hợp nhau gì chứ? Cậu bớt nói lại đi."

"Cả hai đều kiệm lời, tính cách lại khác người, tớ thấy nếu thành một cặp sẽ vô cùng nhạt nhẽo."

Hiểu Khuê nói xong ôm bụng cười ngặt nghẽo. Trúc Vy im lặng chẳng nói được gì, nhạt nhẽo ư? Có đến mức độ đó không? Vì muốn tác hợp cho anh trai cùng bạn thân thành một đôi, Hiểu Khuê phát huy vai trò bà mối của mình. Cô nhờ anh trai đưa Trúc Vy về, ban đầu còn sợ Duy Khiêm không đồng ý, tính cách sáng nắng chiều mưa của anh khó mà đoán ra anh đang nghĩ gì. Thế mà cô vừa dứt lời thì anh trai liền thuận theo ngay. Muốn người khác không nghĩ sâu xa cũng lạ.

Đọc Truyện

Thử đọc