"Bao vây tất cả chỗ này lại!"
Kiều Nguyệt đơ người nhìn chằm chằm đám người đang chạy vào kéo ba cô đi.
"Niên..? Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt ba em?!"
Hạ Niên đứng yên lạnh lùng nhìn Kiều Nguyệt. Lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ba của cô bị bắt vì tội buôn bán ᴍɑ тúʏ trái phép."
Anh giơ tấm giấy có chữ "Lệnh bắt giữ" ra trước mặt Kiều Nguyệt. Cô trợn tròn mắt, lại quay sang nhìn những cảnh sát đang bao vây xung quanh, lắp ba lắp bắp.
"Anh.. anh, anh là cảnh sát nằm vùng?"
Hạ Niên từ tốn gấp tờ giấy lại rồi cất vào túi áo, không nói gì. Sự im lặng từ Hạ Niên như lời khẳng định chắc chắn nhất.
Kiều Nguyệt chấn động đến mức chẳng còn đứng vững nổi nữa. Cô té ngã ra sàn nhà, tay chống mạnh xuống sàn phát ra âm thanh lớn khiến Kiều Nguyệt đau đớn.
Hạ Niên nhìn theo, trong lòng nhói đau.
"Ha.. ha ha ha! Là vậy sao? Là vậy sao?!!"
Kiều Nguyệt gào lên, ngước mặt nhìn thẳng vào Hạ Niên. Ánh mắt của cô bi thương mà đau đớn.
"Anh cố ý tiếp cận, lợi dụng tôi để bắt ba tôi?"
Hạ Niên lạnh lùng quay đầu sang hướng khác như né tránh ánh mắt của Kiều Nguyệt. Cô lại cúi đầu cười to, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Hoá ra.. hoá ra tất cả chỉ là giả dối thôi sao?
"Rốt cuộc từ trước đến nay, có gì là thật không? Chỉ cần là một thứ thôi.. cũng được."
Kiều Nguyệt run rẩy hỏi. Hạ Niên không nỡ nhìn cô như vậy. Đành lên tiếng cắt đứt tất cả tình cảm của cô.
"Không có." Rồi anh quay đầu gọi lớn. "Đưa cô ta đi."
Kiều Nguyệt bị hai cảnh sát nữ còng tay lại rồi lôi đi. Cô cúi gằm mặt, cả người xìu xuống.
(...)
Cạch. "Ăn cơm đi."
Kiều Nguyệt ngồi co ro một góc trong nhà giam tạm thời. Cô ngước mắt nhìn khay cơm được một cảnh sát đẩy vào, gương mặt vô cảm.
Nhà giam này tuy sáng sủa nhưng vẫn lạnh lẽo kì lạ, khay cơm cũng ít đến thảm thương. Kiều Nguyệt cười nhạt, lại cúi đầu xuống vòng tay đang ôm gối. Nép sát vào góc tường.
Một khoảng lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
"Em muốn tuyệt thực?"
Giọng nói âm trầm khiến Kiều Nguyệt giật mình, cô ngước mặt nhìn lên. Hạ Niên chắp tay ra sau lưng nhìn chằm chằm cô.
Anh lại liếc mắt sang khay cơm ngay sát cửa, lại nhìn cô. Đã ba ngày rồi Kiều Nguyệt chẳng bỏ vào miệng hạt cơm nào.
Cả ngày chỉ toàn uống nước chống đói. Cứ tiếp tục như vậy cô chắc chắn sẽ không chịu được. Cho nên Hạ Niên mới đành vào đây khuyên nhủ cô.
Kiều Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Niên đang đứng ngoài song sắt. Rồi cô quay mặt sang hướng khác, xem anh như không khí mà bơ đẹp.
Anh bất lực thở dài một hơi, đành rút chìa khóa ra mở cửa đi vào. Cầm lấy khay cơm đi đến chỗ của Kiều Nguyệt.
Nhìn cô co rút một góc làm lòng Hạ Niên nhói lên. Đưa khay cơm ra trước mặt cô.
Kiều Nguyệt trợn mắt một cái rồi quay mặt đi. Hạ Niên lại đưa khay cơm sang hướng đó.
Kiều Nguyệt tức giận hất văng khay cơm xuống sàn vang lên tiếng lạch cạch lớn. Hạ Niên nhìn theo, lông mày nhíu lại.
Anh liếc sang nhìn Kiều Nguyệt gào lên.
"Em bị điên à!? Đó là cơm đấy!!"
Kiều Nguyệt cũng không chịu thua kém, to tiếng với anh.
"Đúng! Tôi điên, tôi chính là bị anh bức cho phát điên đây!"
Hạ Niên trừng mắt nhìn cô. Anh điên tiết lao đến đè tay Kiều Nguyệt xuống giường khiến cô ngã sõng soài.
Anh nghiến răng ken két, giọng thâm trầm đáng sợ.
"Em nói em bị tôi bức cho phát điên? Được! Vậy để tôi điên cùng em đi."
Nói rồi anh liền cúi đầu, đôi môi mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi anh đào của Kiều Nguyệt.
Cô bị hôn bất ngờ liền trợn mắt đơ người, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được ý thức. Kiều Nguyệt sợ hãi giãy dụa chống cự thì bị Hạ Niên trừng mắt cắn cho một cái vào môi khiến cô đau điếng. Nước mắt theo đó mà tuôn rơi.
Hạ Niên nghiền ngẫm đôi môi của Kiều Nguyệt. Hôn đến mức đỏ quạch cả lên mới chịu thả ra.
*Chát*
Anh trợn mắt nhìn người con gái vừa mới cho mình một cái tát. Dấu tay đỏ in hằn trên má phải.
Hạ Niên bỗng giật mình nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa của Kiều Nguyệt, lắp ba lắp bắp.
"E.. em.."
"Tên c/h-ết tiệt, tôi hận anh!!!"