Nguồn ảnh: Pinterest
Nguồn truyện: http://www.facebook.com/phale.traitim.5437
Tên gốc: Tận Cùng Của Tình YêuNếu trong cuộc đời có gọi yêu đơn phương là tình yêu đi nữa, cũng không ai vỗ tay bằng một bàn tay, đi trên đường chỉ với một chiếc dép.
Tình yêu của Huyền Sương trước giờ luôn là đường một chiều, cô và chồng là hai đường thẳng song song, dù ở cạnh nhau cũng không bao giờ gặp được nhau. Thế mà dù phải chịu cô đơn lẻ bóng, cô vẫn âm thầm bên anh, dịu dàng chăm sóc anh trọn nghĩa của một người vợ. Cho đến một ngày, biến cố xảy đến, cô hóa điên loạn khi mất đi đứa con còn chưa tượng hình "nếu anh lựa chọn rời bỏ, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, cũng đừng chờ mong trở về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì chúng ta vốn dĩ là hai đường thẳng song song. Em không còn là cô bé ngốc nghếch ngày xưa, mà anh cũng không còn là anh của ban đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước....không thuộc về nhau".
Cả thanh xuân của em dành chờ đợi anh. Từng ngày lặng lẽ trôi qua, chờ đợi trong mòn mỏi, cố chấp mà chờ đợi... một người không thương mình.
Khách sạn 5 sao Legend:
Huyền Sương trong bộ váy cưới lộng lẫy, xinh tươi như nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Cô bẽn lẽn đứng bên Huy Phong, trong tim dâng lên cảm xúc rộn rã hạnh phúc. Ánh mắt người đàn ông đen nháy sâu thẳm phẳng lặng, gương mặt bình thản không lộ cảm xúc buồn vui. Anh đứng bên cô như pho tượng không nói cười, thỉnh thoảng gật đầu chào họ hàng, trái ngược nét rạng rỡ của cô dâu. Bà Tường Vy nhìn con gái, nhìn tới con rể thở dài. Biết sao được, con gái bà yêu hắn, yêu suốt 15 năm đằng đẵng, còn hắn thì....hi vọng lấy nhau về rồi, hắn sẽ biết yêu thương con gái của bà hơn.
Tại một khách sạn 5 sao khác, Tố Như cũng đang làm cô dâu thật xinh đẹp, kiều diễm. Nét đẹp của Tố Như sắc sảo, trau chuốt, cô lại còn khéo léo, duyên dáng trong ăn nói nên bất cứ người đàn ông nào cũng nguyện chết dưới chân cô.
Cô và Huy Phong quen nhau ở Mỹ, trong thời gian cô đi du học. Anh luôn giấu cô về gia thế của mình. Nhà anh nghèo, bươn chải kiếm tiền mưu sinh, cố gắng học giỏi lấy học bỗng. Tố Như cũng điều tra anh học bằng học bỗng thật. Ban đầu, cô mê anh vì anh đẹp trai, có khí chất, nên tự làm quen. Tiếc là anh nghèo quá, làm sao xứng với cô khi bước ra xã hội, dùng làm kiểng chụp ảnh thì được. Học xong 4 năm, Như mon men làm quen được Minh Duy, người Mỹ gốc Việt, người mà nếu kết hôn, cô sẽ có ngay tấm thẻ xanh công nhận công dân Mỹ. Thế là, cô đá Huy Phong, với một lý do rất thương tâm. Mẹ bệnh tim, cần tiền qua Mỹ thay tim, mà anh không có khả năng đó. Anh nhìn cô, nhếch mép cười gằn, "đàn bà đẹp nhưng độc, càng sắc sảo, tỏ vẻ ngây thơ càng thâm hiểm".
Huy Phong lập nghiệp từ năm 20 tuổi ở trong nước, về công nghệ thông tin. Mỗi sản phẩm anh bán ra up trên Google Play và Appstore thu về cả trăm ngàn đô. Công ty của anh ngày càng lớn mạnh, anh quyết định săn học bỗng đi du học, học hỏi thêm kinh nghiệm về điều hành công ty khi tuổi ngấp nghé 30. Bị Tố Như đá, anh quyết định về nước, ngưng viện trợ cho mẹ cô, vì bà sẽ được qua Mỹ thay tim. Trong 4 năm quen biết Tố Như, Huy Phong đã âm thầm cử người chuyển khoản cho bà mỗi tháng số tiền đủ cho bà trang trải, thêm một phần dư dả để bà gửi cho con gái. Bên này, Tố Như không phải cực khổ đi làm thêm, thế mà anh lại đi nuôi con tu hú.
Huyền Sương là hàng xóm của Huy Phong, cô mê anh từ khi học lớp lá. Ba mẹ cô đi làm, thường nhờ Huy Phong đi đón cô. Huy Phong lớn hơn Huyền Sương 10 tuổi, ba mất sớm, anh sống với mẹ, rồi mẹ anh cũng đi thêm bước nữa, sang Mỹ định cư khi Phong mới 15 tuổi. Hàng tháng, bà gửi tiền về nuôi Huy Phong ăn học. Anh ở Việt Nam, đi phụ bưng bê kiếm thêm, từ bé đã say mê IT, anh viết rất nhiều chương trình hay, nên được rất nhiều công ty chú ý, họ bỏ tiền ra mời Phong hợp tác, nhưng Phong từ chối, anh muốn có công ty của riêng mình. Năm 20 tuổi, Phong có công ty riêng, đến 30 tuổi phát triển lớn mạnh thành tập đoàn đa quốc gia. Khi mẹ đi định cư, bà Vy thương tình, thường nhờ anh trông coi Huyền Sương, đưa đón cô đi học, dạy cô học bài, bà trả lương cho anh định kì, xem như giúp đỡ. Nhờ Huy Phong kèm thêm ở nhà, Huyền Sương học rất giỏi, bà Vy càng yên tâm, đâu ngờ con gái bà thầm yêu chàng thầy giáo hờ đó. Anh đi du học 4 năm, con gái bà ở nhà tương tư trầm cảm, dù mai mối bao nhiêu người, Sương vẫn lắc đầu. Cứ tưởng Phong đi định cư theo mẹ, đột nhiên Huy Phong trở về, Huyền Sương như cá gặp nước lại vui vẻ như xưa. Và anh cũng đột ngột qua hỏi cưới Huyền Sương, khiến ai cũng ngỡ hai trẻ tình cũ không rủ cũng tới, nên vui vẻ tác hợp. Nhưng thái độ hờ hững của anh trong đám cưới làm bà Vy lo lăng. Sự bất an của bà thành sự thật, khi đứa con gái duy nhất của bà hóa điên, đứa cháu ngoại chưa chào đời chết tức tưởi bởi chính người con rể bà từng yêu thương giúp đỡ. Có ai học được chữ ngờ.
Biệt thự Violet:
Huyền Sương hồi hộp ngồi bên bàn trang điểm, ngắm nhìn mình trong gương với nụ cười hạnh phúc. Hôm nay cô đã làm vợ anh, lát nữa thôi, cô và anh sẽ cùng thăng hoa trong tình yêu. Thật hạnh phúc khi mối tình đầu trở thành chồng mình. Cô yêu anh, yêu cuồng si, chỉ cần lời anh nói, cô đều tin và răm rắp nghe theo. Vẫn đang lơ lửng chín tầng mây, bên ngoài khuôn viên có tiếng xe, Huyền Sương mừng rỡ chạy xuống, cô nhìn ra ngoài, thất vọng quay trở vô. Anh vẫn chưa về, chỉ là tiếng xe của hàng xóm. Huyền Sương quyết định ngồi ở ghế sofa đợi chồng. Hôm nay là ngày cưới của họ, anh quá nhiều bạn bè về trễ là phải, ráng chờ đến ngủ gục trên ghế. Huy Phong về đến nhà gần 3 giờ sáng, người ngập hơi men. Anh mở cửa vô nhà. Đập vô mắt anh là thân ảnh cô gái nhỏ nhắn đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa. Huyền Sương mặc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt, phần đệm ngực khéo léo khoe đôi gò bồng vun đầy, nhấp nhô theo nhịp thở đều của cô. Làn da trắng mịn, càng thêm mê hoặc dưới ánh đèn vàng dịu. Cô như con mèo lười say ngủ trên ghế, nhìn vào chỉ muốn ôm ấp, yêu thương. Huy Phong thoáng thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đi đến ngồi bên cạnh, ngay dưới chân cô. Áo khoác anh vứt trên ghế con, cổ áo sơ mi tùy ý mở hai nút, tay áo kéo tùy hứng đến khủy tay. Mái tóc chú rể chải chuốt giờ thay bằng mớ tóc bồng bềnh lãng tử. Anh ngồi bên cạnh cô, dưới ánh đèn vàng càng tôn thêm nét đẹp hờ hững. Huy Phong đằng hắng gọi cô dậy. Huyền Sương giật mình, ngái ngủ nhìn xung quanh, chạm phải nét đẹp điển trai cô mơ ước, cô thoáng ngạc nhiên, rất nhanh nhớ ra chồng mình, nhoẻn miệng cười, nhào tới ôm anh. Huy Phong hơi bài xích, nhẹ nhàng đẩy cô ra, đứng lên, hai tay đút túi quần âu, làm tôn thêm dáng người cao chuẩn người mẫu của anh.
- Em lớn rồi, sao không biết tự về phòng ngủ?
- Em...em chờ anh.
- Anh hơn em nhiều tuổi, không cần bảo mẫu, cần em chờ?
- Em không có ý đó, chỉ là hôm nay chúng ta...tân hôn.
Huy Phong cười lạnh, xoay người nhìn Huyền Sương.
- Em vì "tân hôn", ăn mặc khiêu gợi, bất chấp lạnh lẽo sẽ cảm lạnh nằm đây chờ tôi? Em đói khát vậy à?
Đọc Truyện