Nguồn ảnh: PinterestChồng cũ của tôi tên là Văn Phi, năm nay 29 tuổi. Tôi và anh ấy xa nhau đã 596 ngày 18 giờ 31 phút.
Tôi nghe loáng thoáng người ta bảo, anh chuẩn bị đi lấy vợ. Cô gái kia là giảng viên dạy cùng trường với anh, mới tốt nghiệp đại học, năng động hoạt bát, chẳng như tôi, thường bị anh chê là nhàm chán.
Tôi nhớ, có lần tôi bệnh, anh vừa bóc quýt cho tôi vừa cằn nhằn:
-Sao anh lại thích một người như em được nhỉ? Em nói xem, em vừa không thú vị, vừa hay bệnh, lại vừa có kiểu nhan sắc mà anh cho ở xa danh sách nhất, ấy thế mà anh lại thích em, có phải em bỏ bùa anh không vậy Bảo Bảo?
Tôi nhăn trán nhìn anh, làm vẻ mặt nghiêm trọng.
-Quýt anh mua ở đâu mà chua vậy?
Anh thở dài thườn thượt, ra chiều tôi nói đùa chẳng buồn cười tẹo nào.
Dạo này Tiểu Ốc thường hay dẫn con trai cô ấy tới thăm tôi. Tiểu Ốc học chung với tôi từ hồi Cao trung, là chị em tốt nhất của tôi từ nhỏ đến lớn. Chuyện xảy ra giữa tôi và Văn Phi, chỉ mình cô ấy biết. Ba mẹ tôi qua đời sớm, ngoài Văn Phi, cô ấy là người tôi xem trọng nhất trong cuộc sống này. Không ai biết tôi làm hóa trị ở đây cả, bởi vậy Tiểu Ốc phải nhờ y tá chăm sóc tôi khi cô ấy đi làm.
Mỗi lần tới thăm, cô ấy đều nói dối chồng là đưa con về thăm bà ngoại, bởi chồng của Tiểu Ốc là bạn thân của Văn Phi, chuyện tôi bị máu trắng không thể để ai biết, đây là bí mật của tôi.
Hôm nay Tiểu Ốc tới một mình, cô ấy bảo con trai đã đi ăn thịt nướng với bố nó rồi. Tôi thấy hơi buồn, vì thằng nhóc thật sự rất đáng yêu, nó hay xoa xoa bên bả vai đầy vết thâm tím của tôi rồi chu môi thổi phù phù, có nó ở bên cạnh tôi thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Tiểu Ốc dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, đợi khi y tá ra ngoài, cô ấy móc trong túi ra một chiếc bánh hoa mai vẫn còn ấm, dúi vào tay tôi, cười khoái chí.
-Bác sĩ nói cậu không thể ăn nhiều, chỉ một miếng nhỏ thôi đấy.
Tôi cũng cười, đột nhiên nhớ tới tết nguyên đán cách đây vài năm, khi ấy mọi người mới là sinh viên năm cuối đại học, vì là năm cuối nên sinh viên chọn ở lại trường ăn tết với bạn bè. Văn Phi là một tên ngốc, hỏi được Tiểu Ốc biết rằng tôi thích nhất là ăn bánh hoa mai, bèn nhanh nhảu mua một hộp mắc tiền nhất, đứng dưới lầu kí túc xá đợi tôi, cũng chẳng biết rằng chúng tôi đã đi ăn lẩu tới tối mới về.
Hôm ấy tuyết rơi nhiều, khi về tới nơi, nhìn thấy Văn Phi mặt mũi ửng đỏ, đứng im như cái tượng gỗ sắp đông, tôi cảm tưởng như mình sắp khóc vậy. Anh ấy nhìn thấy tôi thì cười hớn ha hớn hở như cún đợi được chủ về, chẳng hề có vẻ gì là một người đứng dưới trời tuyết mấy tiếng đồng hồ, dúi hộp bánh to như cái gối vào tay tôi, nói nhanh như rap:
- Chúc mừng năm mới! Vạn sự như ý, Bảo Bảo anh thích em.
Xong rồi chạy biến đi uống bia với lũ bạn. Cứ tưởng phải là một pha tặng quà lãng mạn lắm, té ra Văn Phi bị ăn một hố, hộp bánh tới 300 đồng nhưng chỉ được sáu cái bánh nhỏ bằng lòng bàn tay, còn chẳng thấy cánh hoa mai ở đâu. Nghe tôi kể lại, Văn Phi ức lắm, định bụng đi đôi co với lão bán bánh một trận ra trò, tôi mà không ngăn lại, có lẽ anh đã đi lật cả lò nướng bánh lên rồi.
Tôi thầm chua xót trong lòng, rõ ràng thích nhau đến như vậy. Thế mà sau rất nhiều chuyện xảy ra, một người sắp chết, một người đi lấy vợ. Biết rằng như vậy là không công bằng với cả hai, nhưng biết thế nào được.
-Mai là hết đợt thuốc cuối cùng, xuất viện rồi tới nhà tớ ở. Chồng tớ vừa vặn ngày mai phải đi công tác gần hai tháng, về rồi sẽ tính toán thuê nhà cho cậu sau.
Tiểu Ốc vừa gấp lại vài bộ quần áo cho tôi, vừa nói chuyện. Ngừng một lát, cô ấy quay mặt đi, dấu diếm tôi lau vội vài giọt nước mắt. Tôi biết cô ấy đang đau lòng thay tôi. Vốn dĩ tôi không thể sống lâu như thế được nữa, bác sĩ nói thân thể tôi chứa nhiều kháng sinh, đã sớm hư nhược rồi, có thể cầm cự được bao lâu nữa?
Tôi cười khẽ, nhắm mắt lại, nói:
-Ai thèm ở với cậu chứ, tớ muốn thuê nhà riêng, gần biển một chút, hai năm nằm viện, đã sớm quên mất tiếng sóng rồi...
Tiểu Ốc không nói thêm gì nữa, nằm xuống bên cạnh ôm lấy tôi, vỗ về nhè nhẹ.
Tôi đột nhiên bật khóc, vùi mặt vào lòng Tiểu Ốc mà khóc nấc lên.
-Tớ nhớ anh ấy quá...
Đọc Truyện