Truyện cùng tác giả:"Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi."
"Nòng nọc là con gì?"
Ách! Câu hỏi từ miệng Chỉ Nhiễm thốt ra làm mọi người có mặt gần như bất động. Trình Sâm nhíu mày, câm nín.
Không thể trách! Không thể trách, Nhiễm Nhiễm nhà hắn mới mười tám, ngây thơ là điều hiển nhiên.
Chỉ Nhiễm thấy mọi người ngây dại im lặng thì nhìn sang bố. Ông ngay tức khắc tìm ra câu trả lời thích hợp. Ông không muốn con gái Chỉ Nhiễm bị vấy bẩn bởi mấy thứ không sạch sẽ như thế này. Con bé còn tuổi ăn tuổi học.
"Nhiễm Nhiễm, những con ếch khi sinh sản sau các quá trình sẽ thành nòng nọc..."
Chỉ Nhiễm lúc này mới nhớ ra. Đều tại ông chú Trình Sâm khiến cô tức giận nóng nảy mà quên mất. Nhưng mấy con nòng nọc đó thì liên quan gì đến cô? Cô không thích ăn thịt ếch.
Trình Sâm cùng bọn đàn em bái phục vì câu trả lời của ông.
"Chú muốn nòng nọc thì ra ruộng mà lấy, ở đây không có, giờ mau rời khỏi cửa hàng của bố tôi nhanh!"
"Tôi không đi, em phải gả cho tôi."
"Tôi không thích chú, cũng không lấy chú nên đừng có mơ."
Chỉ Nhiễm chống nạnh hung dữ gắt gỏng quát, cô cực kỳ ghét những người này, vì từ khi bố và cô chuyển tới đây sống bọn chúng lúc nào cũng đến lấy tiền, hù dọa bố cô, không chỉ thu tiền sạp hoa quả bé tí này, còn những cửa hàng và nhiều nơi khác, nên đối với Chỉ Nhiễm Trình Sâm là người xấu.
Trình Sâm mặt mũi đen hơn đít nồi, nhưng nào dám giở giọng côn đồ ra với cô?
Cái năm Chỉ Nhiễm đến đây sống vô tình lại lọt vào mắt hắn, khi đó cô mới mười ba tuổi, nhỏ hơn hắn rất rất nhiều. Hắn vì muốn nhìn thấy cô mà hằng ngày cứ lượn lờ chạy vào sạp hàng của bố cô đòi thu tiền bảo kê.
Hắn nhớ rất rõ Chỉ Nhiễm rất ghét hắn, còn bé nhưng đã ra dáng bảo vệ bố. Mỗi khi thấy hắn cùng bọn đàn em lui tới là cô lại trừng mắt hầm hực. Kỳ thực, Trình Sâm cực mê tính cách đó của cô.
Ương ngạnh, đáng yêu!
Mà xưa nay Trình Sâm hắn không bao giờ thu tiền của những cửa hàng bé tí làm ăn khó khăn như vậy. Hắn tuy giang hồ nhưng rất có đạo đức, chỉ vì muốn để lại ấn tượng hắn buộc phải phá lệ.
Trình Sâm trong lòng đang buồn bực khó chịu, cơ mà chất giọng thốt ra rất nhẹ, nhưng nghe kỹ ngữ khí như lời cảnh báo.
"Nhiễm Nhiễm! Em không lấy tôi thì cũng đừng mong lấy được kẻ khác."
"Chú..."
"Em quen thằng nào ông đây chơi chết thằng đó."