co-anh-nguoi-yeu-hoi-cung-1-thichtruyenvn.jpg

Có Anh Người Yêu Hơi Cứng

Tác giả: Tuyết Mai

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 1 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

truyen-co-anh-nguoi-yeu-hoi-cung

Nguồn ảnh: Pinterest

-Tâm, tao nhờ người yêu mày lai về nhé.

-Xe mày đâu?

-Tao đi Grab.

Tôi thấy con này hơi vô duyên, bèn cọc.

-Đi bằng cái gì tới thì đi bằng cái đó về. Nhờ bồ tao lai về, mày không thấy xấu hổ à?

Tôi đã nói đến như thế mà còn cứ õng à õng ẹo. Con này học cùng lớp với tôi, tên Trà.

Gớm chứ, người cũng như tên, chuyên chõ mũi vào hoa đã có chậu mà ngửi. Đúng là cái nết phải lấy cái bàn mài d.ao dũa thì mới đẹp được.

Nó tiến lại làm bộ túm lấy áo tôi, mếu máo chực khóc.

-Tao đánh rơi tiền mà.

Lúc này thì người yêu tôi đã dắt cái xe cup từ trong trường đi ra, mũ áo chỉnh tề, sơ mi gọn gẽ, converse ngầu lòi đúng chuẩn zai Hà Thành. Tên Phạm Thành Đức, thằng này thế mà ngoan, tự động vòng xe tránh bạn Trà kia ra. Biết người ta có tình ý với mình mà chả thèm liếc mắt, vừa đưa mũ cho tôi vừa hỏi.

-Bánh tráng trộn đeee.

Trộn trộn cái đầu mày ý.

Tôi mém chút xíu nữa là đánh tuột mất vẻ ngoài lạnh lùng của mình mà cười to ba tiếng.

Ha ha ha, mày thấy chưa con, bồ bà còn không thèm để mày vào mắt.

May quá vẫn bấm bụng nén lại được.

Vốn định móc túi đưa cho nó năm chục ngàn từ bắt grab về cho khuất mắt. Nhưng quay sang thấy ánh mắt bạn Trà nhìn bạn Đức tình tứ quá. Cứ như Chức Nữ nhìn Ngưu Lang ấy.

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi bỗng chợt đổi ý, thế là quay sang nói với Đức.

-Mày đưa Trà về. Tao về với con Hằng.

Nó nghe tôi nói thế thì trợn mắt.

-Sao tao phải lai về?

Tôi vuốt vuốt lọn tóc mai, ra chiều không để ý, nói.

-Nhà nó xa. Nó không mang tiền đi grab, mày đưa nó về đi.

Ai ngờ Đức phán một câu xanh rờn.

-Thế thì đi bộ mà về.

Mặt con bé Trà tái xanh tái trắng như chè khúc bạch.

Đức lặp lại lần nữa.

-Xe buýt đâu?

-Quá chuyến rồi.

Tôi cố gắng để mình không cười ra thành tiếng, cảm thấy tự hào vì biểu hiện thẳng tắp như tăm của người yêu mình. Trời ạ, trước mặt là một đại mỹ nữ mềm yếu như thế, một chút cũng không động lòng thì phải nói là...

Quá cứng đi mà.

Tôi e hèm một tiếng, kí vào đầu Đức một cái, ra chiều nghiêm túc.

-Tao bảo mày lai nó về.

Cậu bé cứng rắn của chúng ta hình như hơi giận rồi, bắt đầu phụng phịu.

-Không thích mà. Hay đi ăn bún đậu mắm tôm nhé, cho mày hai cốc trà sữa nữa, tao bao hết?

Bạn Trà có lẽ cũng thấy hơi nhục, thế mà nước mắt lại rơi ra lã cha lã chã, giọng nói cực kì đáng thương.

-Thôi để tớ đi bộ về cũng được.

Đọc Truyện

Thử đọc