chu-oi-len-giuong-nao-1-thichtruyenvn.jpg

Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Tác giả: Pưn Pưn Chan

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 202 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

chu-oi-len-giuong-nao

Nguồn ảnh: Pinterest

Truyện cùng tác giả:


TÔI... TRÓT YÊU THẦM BẠN THÂN CỦA BỐ!

Bố mẹ tôi cưới nhau sớm lắm, năm bố tôi 20 tuổi, mẹ tôi 18 tuổi mẹ đã sinh tôi rồi. Bố tôi có một người anh em thân thiết tuy không phải là ruột thịt nhưng đó là anh em vào sinh ra tử của bố tôi. Chú ấy 34 tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, chú hay sang nhà tôi chơi lắm. Tôi thích chú từ hồi tôi còn bé tí cơ, thích nhiều đến mức mà ở trường có bao nhiêu người theo đuổi tôi cũng từ chối hết, vì trái tim nhỏ bé của tôi đã dành cho một mình chú rồi.

Tuy chú 34 tuổi nhưng chú trẻ và phong độ lắm! Khi sánh bước cùng tôi, chẳng ai nghĩ chú là chú tôi mà thường nghĩ chú là anh trai tôi. Trong mắt tôi, chú đẹp trai kinh khủng, thời tôi các bạn chỉ mê đắm ngôi sao ca nhạc còn tôi thì chết mê chết mệt với cái nhan sắc của chú. Hàng lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi hồng hồng,... Ôi cái đôi mắt của chú mỗi khi nhìn tôi như phát ra mũi tên bắn thẳng vào cái trái tim non nớt của tôi ấy... Thế mà chẳng hiểu sao chú vẫn độc thân tới bây giờ. Tôi xin được đề cử chú vào danh sách hội những người đàn ông độc thân hoàng kim!

Chú thương tôi lắm, lại hay sang nhà tôi chơi nữa. Hồi bé cứ mỗi lần chú sang thăm tôi, của ngon của ngọt chú đều dành cho tôi hết, lần nào cũng có gấu bông đồ chơi thôi à.

Ngày bé tôi ngây thơ, tôi thích chú nên lúc nào cũng lon ton chạy theo chú để nói:

"Chú ơi, con thích chú lắm, chú đợi con lớn nhé "

Nghe tôi nói vậy ai cũng cười, cả chú cũng thế. Tôi bực lắm, đừng có coi thường tình cảm của trẻ con vậy chứ! Tôi thích chú là thích chú thật! Trái tim của tôi không hề non nớt như tuổi của tôi đâu nhé! Chú nhìn tôi mỉm cười xoa đầu

"Ừ, Vy lớn nhanh nhé, chú đợi. "

Lớn lên một chút, tôi bắt đầu hiểu ra tình cảm tôi dành cho chú thật khó mà chấp nhận... Vậy nên tôi đành ngậm ngùi, âm thầm yêu đơn phương chú từ xa.

Năm tôi 12 tuổi tôi bị bắt nạt, lớp trưởng vì ghen tỵ điểm văn tôi cao hơn bạn ấy mà bạn ấy kêu cả lớp tẩy chay tôi, chọc ghẹo tôi khiến tôi tủi thân dữ lắm.

Đỉnh điểm, tôi bị các bạn cùng lớp bôi kẹo cao su vào tóc, tôi khóc nhiều lắm, chú bảo chú thích tóc dài mà bây giờ tôi phải cắt đi lọn tóc ấy... Chú sẽ không thích tôi nữa đúng không?

Chuyện đó tôi giấu chẳng cho ai biết. Thế mà khi sang nhà tôi, chú lại có thể để ý tới một lọn tóc của tôi đã bị cắt. Chú sốt sắng hỏi

"Vy, tóc con sao thế này "

Vẫn biết là nên giữ im lặng, nhưng chẳng hiểu sao khi chú hỏi tôi lại bật khóc như mưa, bao nhiêu tủi hờn tôi chút ra bằng sạch qua nước mắt.

Chú tá hỏa khi thấy tôi bật khóc, chú gặng hỏi tôi cho bằng được đã có việc gì xảy ra...

Thế là chú tới hẳn trường tôi để "làm việc". À thì... Chú làm luật sư. Nghe tới tên chú, cô giáo và phụ huynh của bạn cầm đầu bắt nạt tôi đều tái mặt. Từ đấy chẳng ai dám bắt nạt tôi nữa.

Khi tôi bước vào tuổi dậy thì, chú quan tâm tôi dữ lắm, còn hơn cả mẹ tôi nữa. Mỗi lần tôi đăng status buồn là chú lại hỏi :" Vy ơi, ở lớp hôm nay có chuyện gì à? ".

" Vy ơi con đừng buồn nha, chú mua cho con bộ váy mà con thích này "

Có lần, tôi vì điểm toán thấp mà bị mẹ mắng, tôi khóc dữ lắm, chú biết nên nhắn tin bảo

" Công chúa Vy của chú ơi, xuống nhà nha, chú chở Vy đi ăn kem Hồ Tây, mặc kệ điểm chác đi ".

Chú cứ thế mà chiếm luôn chức "bạn thân" trong lòng tôi. Tôi có tâm sự gì cũng đều kể cho chú nghe. Tôi tự hỏi không biết ở trong lòng chú... Tôi chiếm một vị trí như thế nào nhỉ?

Mà chú bây giờ cũng 34 tuổi rồi, nếu giả sử sau này chú lấy vợ, chú sẽ có một gia đình riêng... Như vậy, chú sẽ không còn thời gian quan tâm tôi nữa sao?... Tôi liền gạt phăng đi cái suy nghĩ đó ở trong đầu... Tôi sợ lắm...

Không thể tránh được... Cái ngày tôi sợ nhất cuối cùng cũng tới. Ngày đó chú sang nhà tôi, chú và bố tôi uống bia, mặt chú buồn lắm. Tôi vì tò mò mà nghe lén cuộc nói chuyện của chú và bố.

"Thế là chú sắp cưới vợ rồi à? "

"Vâng, là một người mẹ em mai mối, hôm qua em vừa đi xem mặt "- Nói tới đây chú thở dài còn trái tim tôi như vỡ vụn.

"Thế chú có thích không? "

"Không có tình cảm anh ạ, mà mẹ em sắp xếp hết cả rồi "

Bố tôi lắc đầu, chép miệng bảo

"Chú cũng tới tuổi rồi còn gì, 34 tuổi rồi mà chưa có duyên với một ai. Thôi thì cứ nghe lời các cụ vậy, cha mẹ cũng già cả rồi cũng mong có cháu lắm. Chú cứ yên bề gia thất cho các cụ yên tâm!"

Tôi nhìn mặt chú buồn đượm mà lòng tôi đau như cắt. Tôi bấu chặt lấy gấu váy, không muốn nghe thêm điều gì nữa mà chạy ngay về phòng mình khóc một trận như mưa...

Nếu chú lấy vợ, chú có cuộc sống riêng, vậy là chú sẽ không còn thương tôi nữa. Không còn ai bảo vệ cho tôi nữa, không còn ai nghe tôi lải nhải tâm sự nữa, không còn ai để tôi nũng nịu nữa... Tôi không còn là \\\\\\\\\\\\\\\'công chúa bé bỏng của chú nữa\\\\\\\\\\\\\\\'...Chú... Chú sẽ thương cô ấy... Chú sẽ không thương tôi nữa...

Nghĩ vậy tôi úp mặt vào gối khóc to hơn, đến khi đôi mắt tôi sưng húp, vành mắt đỏ hoe.

Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ tới việc vòm ngực ấm áp đó sẽ không còn thuộc về tôi nữa... mà dành cho người \\\\\\\\\\\\\\\'vợ\\\\\\\\\\\\\\\' đó... Tôi không thể chịu nổi! Sự cưng chiều đó là của tôi kia mà!!! Tôi vừa tức vừa khóc tới mức la hét ầm ĩ!

Chú thật quá đáng! Vậy mà chú nói chú chờ tôi lớn... Năm nay tôi đã là sinh viên năm nhất đại học, chú kiên nhẫn một chút nữa cũng không được sao? Chú... CHú là đồ dối trá!

Tôi tức giận vơ lấy cái gối trên giường ném luôn vào tường.

Lồng ngực tôi phập phồng, hô hấp khó khăn... Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh chú trao những cử chỉ ân cần mà chũ đã dành cho tôi cho người khác! .... Không... Không được! Tuyệt đối không được!

BẰNG MỌI GIÁ! CHÚ PHẢI LÀ CỦA TÔI!

Nghĩ vậy, một ý nghĩ đen tối xoẹt qua trong đầu tôi...

Ý này... Tôi chần chừ một hồi. Ý này hơi liều mạng thì phải...

Nhưng chỉ còn cách này thôi... Chú phải là của tôi!! Vĩnh viễn!

________________

Tối hôm đó, tôi đứng trên cầu Vĩnh Tuy gọi điện cho chú giả bộ mếu máo khóc.

"Huhu chú ơi, con thất tình rồi "

Nghe thấy tiếng gió ù ù qua điện thoại, chú lo lắng hỏi tôi

"Vy! Con đang ở đâu đấy?"

"Con thất tình rồi, con tự tử đây chú ơi.. Huhu "

"Từ từ, ngoan nào Vy, con ở đâu chú đến ngay. Rồi có gì từ từ mình nói chuyện con nhé, ai dám bắt nạt con, chú sẽ không để người đó yên đâu!"

"Con đang ở cầu Vĩnh Tuy, chú mau tới đón con đi, lạnh lắm "

Chú sợ lắm, chú cứ bắt tôi phải giữ điện thoại không được tắt máy. Chỉ 15 phút sau chú tới đón tôi, còn mang theo cả áo khoác để tôi đỡ lạnh. Tôi thầm cười trong lòng.

Tốt! Kế hoạch vẫn như dự đoán, giờ còn bước cuối cùng quyết định tất cả.

"Huhu, chú ơi, con muốn uống bia... Con buồn lắm chú ạ, không thể nào có thể khâu lành trái tim đầy đau đớn này... "

Mày chú nhíu lại, gương mặt chú nhìn tôi bi thương lắm. Nghĩ cũng tội, mà thôi kệ!

"Vy, con chưa được đến tuổi uống... "

Nghe chú nói, tôi lập tức làm mình làm mẩy lên

"Ứ ừ đâu, con muốn uống cơ, nếu chú không cho con uống, con rủ bạn con đi đây "- Vừa nói tôi vừa giả vờ lấy điện thoại ra bấm nút.

Chú liền cầm lấy điện thoại trong tay tôi, xuống giọng nói.

"Được rồi, được rồi, vậy chú đưa con đi uống... Nhưng mà, bố mẹ con không thích đâu... "- Nói tới đây thái độ chú hơi chần chừ.

Tôi biết ngay mà, chú chẳng bao giờ có thể từ chối lời đề nghị của tôi, xưa nay vẫn thế.

"Vậy sang nhà chú đi, con chỉ uống một chai thôi xong chú đưa con về. Uống bia hoa quả ý, nhẹ lắm chú ạ "

Chú đành thuận theo lời tôi

"Ừ được rồi, vậy chú đưa con đi"

_______________

Chú mua cho tôi đúng một chai bia hoa quả, không cho tôi uống nhiều. Tôi bắt ép chú phải uống cùng tôi nên tôi mua thêm vài chai nữa. Sau khi đến nhà chú, nhân lúc chú đi vệ sinh tôi rắc rắc một gói bột màu trắng vào ly của chú.

Khóe miệng tôi nhếch lên để lộ gương mặt tà... Chú phải là của con!

Kế hoạch của tôi diễn ra chót lọt! Chú cụng ly với tôi, uống được nửa tiếng, lúc chú định đưa tôi về thì chú ngủ gục trên bàn luôn!

Haha! tôi kéo chú lên giường, cắt tay, nhỏ một ít máu đỏ tươi lên ga giường trắng tinh...

Xong! Chú chính thức thuộc về con.

__________________

Sáng hôm sau.

Ngay khi thấy đôi mắt chú mấp máy mở ra, tôi bù lu bù loa lên

"Huhu, con bắt đền chú! Chú lấy mất \\\\\\\\\\\\\\\'lần đầu\\\\\\\\\\\\\\\' của con rồi. "

Tôi giả bộ sợ hãi, thêm một chút nước mắt để hoàn thành vai diễn một cách hoàn mỹ

"Ối thôi chết... Bây giờ là tháng 9, tháng 11 mới là sinh nhật con... Nghĩa là hai tháng nữa con mới tròn 18 tuổi... Ơ... Thế nghĩa là chú phải bóc lịch ạ? "

P/s: Giải thích cho những ai chưa hiểu, năm 18 tuổi Vy học năm nhất bởi vì 24/6 Vy bước vào kỳ thi đại học, sau đó tháng 8 cô bé nhập học. Vậy nên học kì 1 năm nhất Vy vẫn 18 tuổi ( thực ra qua sinh nhật mới là 18 hihi)

Đọc Truyện

Thử đọc