Nguồn ảnh: PinterestCó hai vợ chồng nọ, ông chồng là đại ca xã hội đen chính hiệu, bà vợ làm nội trợ nhưng được cái hiền như cục bột. Chuyện mọi ngày xảy ra như cơm bữa ở ngôi biệt thự nọ, chuyện mà đám đàn em ngày nào cũng chứng kiến.
Đại ca của họ là kẻ cuồng ghen.
Một ngày nọ.
Người làm trên dưới và đám đàn em nghe tiếng quát tháo ầm ĩ từ phòng đại ca, tiếp đó là âm thanh đấm vào tường liên hồi.
- Trời ơi, lỡ đại ca đấm chị Hai ૮ɦếƭ luôn thì sao bây?
- Nói cái gì nữa. Xông vào cứu chị Hai.
Hai thằng uống thuốc liều tông cửa xông vào. Không biết chị Hai của chúng bị đánh bao nhiêu, chỉ thấy đại ca của chúng máu chảy rỉ rả. Anh đang rất điên, thấy hai bộ mặt " ngây thơ" vô số tội của đám đàn em thì máu nóng sôi sùng sục.
- Ai cho tụi bây vào đây. Biến, biến ra ngoài cho tao.
- Dạ, em lỡ dại đại ca, em biến liền đây. Chị Hai, chị bảo trọng.
Hai đứa cười hề hề rồi chuồn ra ngoài. Phải, Phong đại ca đang ghen, nhưng mà đại ca không nỡ đánh vợ nên thành ra là tự hành xác mình.
- Anh có cho em gặp nó không? Em trai hả? Có thằng em trai nào mà ôm eo bá cổ chị gái mình không? HẢ?
- Anh bình tĩnh lại đi, tay anh chảy máu nhiều quá...
Người ta lo cho anh như vậy đấy, thế mà anh được nước làm tới, được voi đòi nguyên cái sở thú.
- Bỏ ra, em lo cho anh quá ha. Em thương anh, em yêu anh thì em đâu có nói chuyện với trai. GHÉT EM!.
Phong hầm hực ra ngoài đóng cửa cái rầm. Lan Anh không biết giải thích thế nào, em trai cô đi nước ngoài về chị em ôm nhau một cái thì bình thường mà, thế nhưng vào mắt ai đó lại trở thành " tình chàng ý tђเếק". Thật muốn cạn lời với anh Phong đại ca mà.
Lan Anh quanh quẩn ở nhà, hết nấu cơm lại dọn phòng. Bọn đàn em không ngậm được miệng nên đã nhiều chuyện.
- Chị Hai, chị có sao không? Ban nãy đại ca có đánh chị không?
- Chị không sao hết, anh Phong bị thương ở tay rồi, mà hai đứa biết anh ấy đi đâu không?
- Dạ... em... chỗ này hơi nhạy cảm... em sợ chị Hai....
Thằng Phúc cứ ấp a ấp úng khiến cô bồn chồn lo lắng.
- Dạ... đại ca đi bar rồi chị.
Lan Anh không tức giận, nhưng ánh mắt muốn ɢɨết người đến nơi rồi. Phúc biết nó nói ra điều không nên nói, nó quỵ xuống khóc lốc thảm thương lắm.
- Chị Hai, chị đừng nói với đại ca là em nói... em không muốn bị thẻo lỗ tai đâu...
- Chị không nói với Phong, ngược lại cậu phải dẫn chị đến chỗ đó. Nếu không, chị không đảm bảo cái lỗ tai này của cậu được nguyên vẹn đâu.
Lan Anh vừa cười hiền vừa mân mê cái tai của Phúc. Nó sợ tái mặt rồi, cái kiểu này thì một trăm phần trăm là cô đang giận, vì mọi ngày Lan Anh hiền khô, mà nổi điên lên là gắp mấy lần anh Phong đại ca đấy.
Phúc đưa cô đến quán bar, nhờ cu cậu nói chính xác anh ở phòng nào nên cô tìm rất nhanh. Phải, cô ở nhà lo lắng cho anh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn nổi đóa lên bấy nhiêu. Ô hô hô, Phong đại ca đang rất vui vẻ, một tay uống rượu một tay ôm một cô em rất ngon lành cành đào.
XOẢNG một tiếng, ly rượu trên tay anh rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh không ngờ là cô lại tìm được đến đây, một cảm giác lo lắng kèm theo sợ hãi nhanh chóng bủa vây. Mẹ kiếp, đường đường là đại ca xã hội đen không ngán một ai mà bây giờ đứng trước mặt vợ lại lo sợ như chính mình là tội đồ vậy.
Lan Anh rất bình thản, cô không tức giận, cô không quát tháo, chỉ nhíu nhẹ lông mày.
- Chơi vui lắm đúng không?
- Anh...
- Vậy thì chơi tiếp đi, nhớ về nhà sớm ăn cơm đấy.
Cái đệt, cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tự dưng anh thấy run quá. Lan Anh xoay người bước đi, tâm trạng buồn chẳng thèm nói. Phong cũng đứng dậy đuổi theo, ngặt nỗi bưởi với cam ở đâu ra mà cản đường, õng a õng ẹo thật sến súa.
- Phong đại ca... bọn em còn chưa phục vụ anh mà anh đã bỏ về rồi....
- Phong đại ca... bọn em nhớ anh gần ૮ɦếƭ.
Bọn mày buông ông ra, bọn mày có biết ông sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi không. Phong thẳng thừng gạt tay mấy cô em ra khiến họ ngã sấp mặt, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì hết.
Lan Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán bar. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, Phong định mở cửa bước lên xe nhưng cửa khóa trái rồi, Phúc cu cậu khóc không ra nước mắt.
- Đại ca.... chị Hai nói anh đến đây bằng cái gì... thì bây giờ về bằng cái đó...
Mặc cho Phong đập cửa nhưng khuôn mặt Lan Anh vẫn lạnh tanh.
- Vợ... em nghe anh nói....
Lan Anh nhắm nghiền mắt, ra lệnh cho bé Phúc lái xe đi. Khói xe nhả ra nghi ngút khiến cái mặt đang méo xệt của anh càng trở nên khó coi. Phong điên tiết cả lên, đứng quát tháo ầm ĩ như một thanh niên bị thần kinh.
- Chó Phúc... CON MẸ NÓ!.
Cu Phúc hắc hơi liên tục, chắc lần này bị đại ca cho lên thớt rồi. Phúc liếc gương chiếu hậu thì thấy Lan Anh buồn lắm, chắc là thất vọng về đại ca rồi.
- Chị Hai, chị đừng ghét đại ca nha chị. Anh Phong ảnh thương chị lắm đấy, tại ảnh ghen ảnh mới ngựa vậy thôi.
- Chị không ghét anh Phong, chỉ hơi buồn thôi.
Không ghét là được rồi. Đại ca Phong nổi tiếng thương vợ mà, đâu có bao giờ dám đánh vợ, chỉ tự hành xác mình hay giận cá chém thớt thôi.
Vừa về đến nhà Lan Anh bỏ lên phòng đóng sầm cửa. Mấy đứa đàn em đói meo cả bụng nhưng không dám ăn, đợi đại ca với chị Hai động đũa bọn chúng mới dám.
Chưa thấy bóng đã thấy tiếng rồi, đại ca Phong vừa về đến nhà đã xách cổ thằng đàn em lên.
- Lan Anh đâu, nó đâu rồi?
- Chị Hai, chị Hai ở trên phòng....
Cu cậu sợ tái mặt, Phong vứt nó sang một bên một cách không thương tiếc. Đứng trước cửa phòng mà lòng thấp thỏm không yên, anh cố gắng hạ hỏa, gõ nhẹ cửa một tiếng.
- Lan Anh...
- Vợ ơi...
Mặc cho anh gọi í ới nhưng bên trong không có ai trả lời cả. Tim như muốn nhảy ra ngoài, tự dưng anh quỳ xuống hối lỗi, cái giọng nghe tội nghiệp lắm.
- Vợ ơi... anh biết sai rồi... anh quỳ trước phòng hối lỗi rồi đây.
Khổ nhục kế không bao giờ sai lầm. Cửa phòng CẠCH một tiếng, Lan Anh đứng trước mặt anh, hình như cô mềm lòng rồi.
- Tại sao có chân không đứng mà lại quỳ?
- Vì anh ghen bậy bạ, vì anh bỏ vợ đi chơi với gái khiến vợ lo lắng, là anh có lỗi...
Thấy cái bộ dạng này thấy thương quá đi, Lan Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cười muốn đau cả ruột.
- Đứng lên đi, xuống ăn cơm. Bọn nó đói meo rồi, cả anh nữa.
- Dạ!
Phong cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, mà nó theo phản xạ chứ có phải anh tự ép buộc đâu.
Đọc Truyện