cam-do-kho-cuong-1-thichtruyenvn.jpg

Cám Dỗ Khó Cưỡng

Tác giả: Nhược Mộng

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 85 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

cam-do-kho-cuong

Nguồn ảnh: Pinterest

Nguồn truyện: Noveltoon.mobi


Yến Thư nằm trên chiếc giường mềm mại trong khách sạn xa hoa, đầu óc cô quay cuồng, dường như vì uống quá chén mà dẫn tới tình trạng thần trí không rõ. Nhưng tửu lượng của cô rất tốt, đi dự tiệc sinh nhật của bạn thôi, sao có thể để bản thân say xỉn đến trình độ này được? Chỉ có thể là trúng thuốc!

Trước mắt cô xuất hiện hình ảnh của một gã đàn ông không rõ mặt mũi, hắn ta tiến về phía này, lật người cô lại rồi kéo khóa váy của cô xuống.

Yến Thư thở hổn hển, bên tai có giọng nói phấn khích của đàn ông:

“Hàng ngon!”

Hắn ta liếm môi tiến tới, bàn tay vừa định chạm vào người Yến Thư thì cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh mấy cái.

Rầm rầm rầm.

“Ai vậy?”

Khách sạn năm sao, hơn nữa còn là phòng VIP hắn thuê và trả tiền gấp đôi, kẻ nào đáng chết muốn phá rối chứ? Gã đàn ông nhấc điện thoại bàn lên, định gọi cho bảo an đến xử lý, chỉ là còn chưa kết nối được, bên ngoài phòng đã vang lên âm thanh đạp cửa ầm ầm, kế tiếp, cánh cửa đổ sập xuống trước ánh mắt hoảng sợ của hắn.

F*ck! Cánh cửa này dày nặng thế nào, một người thường có thể phá hỏng nó hả?

(Truyện đăng tải miễn phí trọn bộ tại app noveltoon/mangatoon. Các trang khác đều là ăn cắp chất xám, xin mọi người đừng ủng hộ họ, tác giả sẽ buồn lắm ạ.)

Một người đàn ông mặc tây trang bước vào trong, nhìn thấy Yến Thư nằm trên giường với váy áo xộc xệch, đôi mắt của anh thoáng qua lửa giận.

Gã kia hết hồn kêu lên:

“Mày là ai?”

Dịch Phàm không trả lời hắn ta, vừa cởi áo vest vừa đi tới bên giường, phủ áo lên người cô trước.

Gã đàn ông rốt cuộc liên hệ được với bảo an, hô hào lên:

“Mau lên phòng 103, có một tên điên xông vào phá hỏng chuyện của tôi rồi!”

Dịch Phàm quay đầu nhìn gã đàn ông, đôi mắt lạnh lùng, mày kiếm dày rậm, cả khuôn mặt tuấn tú lúc này bị nhiễm đầy sự hung tàn. Anh đi nhanh về phía gã đàn ông, không nói nhiều lời trực tiếp tung ra một đấm.

Thẳng mặt, trực diện!

Gã đàn ông phụt máu mũi, ngã về phía sau thật mạnh.

Dịch Phàm ghét bỏ túm lấy tóc hắn ta, tiếp tục hạ xuống hai đấm. Chờ đến khi anh thu tay lại, gã đàn ông đã đau đến nỗi giần giật, kế tiếp, bất tỉnh không còn phản ứng gì nữa.

Anh quay về phía giường, cẩn thận ôm lấy cô gái nhỏ đang mê man lên, chân dài sải bước ra ngoài.

Yến Thư thấy nóng trong người, khó chịu cọ liên tục lên cơ thể Dịch Phàm, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Máy lạnh, bật máy lạnh cho em…”

Hai gò má cô ửng hồng vì rượu và thuốc, giọng nũng nịu ôm dính lấy anh.

Dịch Phàm bị đôi môi đỏ mọng đầy ướt át không ngừng công kích, anh có chút mất tự nhiên nghiêng đầu tránh đi. Xuống đến sảnh chính, hai người bị một đám bảo vệ chặn lại không cho đi.

“Anh kia, đứng lại!”

“Đó là cô gái của Phong thiếu gia!”

Phong thiếu? Dịch Phàm hơi nâng mí mắt, nhìn bọn chúng vây quanh mà nhàn nhạt đáp:

“Các người có biết cô ấy là ai không?”

Đám bảo vệ hơi ngơ ra, họ làm sao biết được chứ? Chẳng qua cũng chỉ đáng để Phong thiếu ngủ một đêm!

Lúc đi dự sinh nhật bạn bè, Yến Thư chỉ mang theo một vệ sĩ là Dịch Phàm, còn bảo anh đừng tiến vào trong cùng mình vì thấy như vậy không phải phép. Kết quả thì sao? Cô bị người ta chuốc thuốc, suýt nữa…

Càng nghĩ, Dịch Phàm càng khó chịu. Anh nói với họ:

“Các người sống trên địa bàn của Nam Cung gia, nên biết tiểu công chúa của Nam Cung gia là ai.”

Họ có thể không nhận ra cô gái trong tay Dịch Phàm, nhưng họ biết Nam Cung gia có ba trai một gái, vị tiểu thư này đây chính là cục cưng được sủng trong lòng bàn tay của cả nhà!

Đám người nhìn nhau, có chút sợ hãi lui về, cuối cùng tạo thành một đường trống cho Dịch Phàm đi ra ngoài.

Đặt cô gái trong lòng vào xe, cẩn thận cài dây an toàn xong, Dịch Phàm đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Yến Thư, gọi:

“Tiểu thư."

Yến Thư lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, khi chạm vào tay của anh, cô liều mạng giữ chặt rồi cọ cọ mặt vào đó:

“Mát quá…”

Dịch Phàm dùng sức rụt tay về, đè cô trở về ghế ngồi rồi vòng qua bên kia lái xe.

Mất đi thứ làm lạnh, cơ thể Yến Thư ngọ nguậy một chút trên ghế ngồi, không biết làm cách nào, cô tháo được đai an toàn và bò sang chỗ Dịch Phàm. Bàn tay trắng mềm vươn ra, bắt đầu sờ soạng lung tung lên người anh.

“Máy lạnh, máy lạnh…”

Bị Yến Thư hết sờ đông lại sờ tây, môi còn không ngừng dán lên mặt mình, Dịch Phàm không có cách nào lái xe tiếp, đành phải tấp lại bên đường.

Anh đang định mang cô ra ghế sau khóa chặt thì Yến Thư bắt đầu phát tác, hai tay nắm áo sơ mi trắng trên người anh mở bung ra, áp cả mặt vào đó và… liếm một cái.

Nháy mắt, cả cơ thể Dịch Phàm cứng đờ.

Đọc Truyện

Thử đọc