Nguồn ảnh: Yumy_국“Em không thích mưa, bởi vì mưa rất buồn.”
“Em cũng không muốn thích anh, bởi vì đơn phương anh rất mệt.”
“Năm em bảy tuổi, anh tám tuổi, chỉ vì anh bảo sau này lớn lên nhất định sẽ lấy em. Em liền vì vậy mà tin vào lời nói của năm ấy.”
Thanh Nhã được gia đình nhà họ Trần nhận nuôi từ bé, cùng lớn lên với Trần Tuân một người vô cùng ưu tú. Thanh Nhã cũng được nhà họ Trần ưu ái mà lựa chọn làm con dâu.
Chỉ là quan hệ của Thanh Nhã và Trần Tuân không được tốt, bản thân cô cũng không biết vì sao họ lại trở nên như vậy. Mọi thứ cũng phải bắt nguồn từ việc năm cuối của trung học phổ thông. Trần Tuân có thích một cô gái, lúc ấy bố Trần và mẹ Hạ đều không đồng ý. Mọi chuyện rất dài.
Năm Thanh Nhã mười bảy tuổi, Trần Tuân mười tám tuổi.
Anh ấy nhìn Thanh Nhã bằng một đôi mắt rất buồn, anh bảo: “Nhã này, em biết mà phải không? Ba mẹ muốn sau này chúng ta trở thành một đôi. Nhưng làm sao có thể được, chúng ta như anh em ruột thịt. Em nói với mẹ Hà được không, anh thích chị ấy lắm.”
Đối diện với sự năn nỉ của anh, cô đã không thể nói ra tình cảm của mình. Vì thương anh, Thanh Nhã đã gặp riêng mẹ Hà để giải bày. Hy vọng mẹ có thể tác hợp cho anh. Nhưng cuối cùng lại khiến Trần Tuân hiểu nhầm, là cô tìm mẹ rồi mách tội anh. Khiến cho mẹ Hà tìm gặp chị ấy.
Cũng vào đêm mưa tâm tã của ngày hôm ấy, Trần Tuân trở về nhà rất muộn. Lúc đó cũng đã là 12h đêm, đôi mắt anh gằn đỏ, lực tay của anh rất mạnh. Bã vai của cô rất đau, nhưng không đau bằng lời nói của anh dành cho mình: “Tại sao vậy Nhã? Tại sao em lại làm thế với anh? Anh đã nhìn lầm em rồi, em nghe cho rõ đây anh sẽ bao giờ thích em. Em giỏi lắm. Rất giỏi, đồ hai mặt.”
Trong ánh điện mờ ảo, bóng lưng của anh rất gần nhưng cũng rất xa…
Năm ấy cô mười bảy tuổi, đơn phương anh từ lúc bảy tuổi. Cũng là lần đầu tiên Thanh Nhã ôm gối khóc suốt một đêm.
Ngày anh tốt nghiệp, anh ra nước ngoài du học. Khoảng cách của họ bây giờ đã không còn như trước, anh nhìn cô bằng một đôi mắt tĩnh lặng.
“Mong rằng sau này khi anh trở về, em sẽ không còn xuất hiện trước mặt anh nữa.” Giữa sân bay tấp nập, anh bước chân lại phía em lúc đó em nghĩ rằng phải chăng sẽ là một lời tạm biệt. Nhưng không, anh nói rất nhỏ, vừa đủ cho em nghe thấy…
Lại một lần nữa Thanh Nhã đứng bất động nhìn theo bóng lưng của người ấy. Lúc bóng anh khuất hẳn, Thanh Nhã mới dám ôm mặt bật khóc.
Bố Trần và Mẹ Hà đều không ngừng an ủi: “Năm sau con tốt nghiệp bố mẹ sẽ đưa con sang đấy với Tuân được không? Ngoan đừng khóc nữa, nếu nhớ nó con có thể gọi điện thoại cho nó mỗi ngày mà.”
Thanh Nhã không nói gì cả, cô ôm chầm lấy mẹ Hà. Ngày hôm ấy cô bé mười bảy tuổi lại một lần nữa tổn thương vì một người…
Đọc Truyện