“Tú Linh, cô đi đâu giờ mới về?”
“Tôi đi kiếm tiền.”
“Kiếm tiền gì lúc nửa đêm? Cô đi với thằng nào?”
Tú Linh đứng thay giày, nhìn phòng khách tối om, không thấy rõ người trong đó, chỉ ngửi thấy một mùi r/ư-ợu nồng nặc phả ra khiến cô nhíu lông mày.
“Anh đã uống bao nhiêu r/ư-ợu?”
“Tú Linh, buổi tối đã bao giờ cô về trước 10h chưa?”
Mí mắt Tú Linh nặng nề, bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ, không có tâm trạng và sức lực đôi co với Trường Niên.
Cô lê thân thể mệt mỏi, không thèm bật đèn mà hướng cửa phòng ngủ đi tới. Không ngờ trong bóng tối có vướng cái gì đó làm cô vấp một cái, ngã chúi về đằng trước.
“Oa… huhuhu…”
Cú ngã đau điếng cộng với mệt mỏi, căng thẳng cùng uất ức của cả ngày làm việc tích tụ khiến Tú Linh bùng phát, cô không kiềm chế mà khóc toáng lên như đứa trẻ. Trong bóng tối, cô nằm sõng soài trên đất, bực bội gào khóc khiến Hạ Trường Niên đang nằm trên sofa giật mình.
“Tú Linh, nín ngay, tôi đau hết cả đầu rồi!”
Anh đã nốc một đống r/ư-ợu trong buổi xã giao hôm nay, đầu óc trì trệ, chỉ muốn về bắt nạt vợ nhỏ một chút cho khuây khỏa. Cuối cùng phát hiện cô vẫn chưa về.
Giờ không biết cô ngã chạm phải giây thần kinh nào của cô mà cô khóc như đứa trẻ con, khiến anh tỉnh cả r/ư-ợu.
Anh lần mò đi đến chỗ phát ra tiếng khóc của cô. Ngồi xổm xuống, chạm vào người cô, đang định nói thì cô “Á” lên một tiếng, khóc càng dữ dội.
Tú Linh mếu máo:
“Trường Niên, tôi đã khóc đến mức này, anh không dỗ dành thì chớ, lại còn muốn tôi?”
Trường Niên đầu óc vẫn choáng váng do r/ư-ợu, gãi gãi đầu: “Muốn cô? Tôi là đang dỗ cô mà?”
“Anh nói láo! Anh sờ пɡ.ựᴄ tôi, không phải đang muốn tôi thì là gì?”
Lúc này Trường Niên mới giật mình phát hiện ra, trong bóng tối, tay anh chạm phải người cô ấm ấm mềm mềm, hóa ra là пɡ.ựᴄ.
Anh tính đỡ cô dậy, bị cô hiểu nhầm thành muốn cô?
Trường Niên bực bội đứng lên, xoa xoa thái dương:
“Thôi, mặc kệ đấy. Đầu óc vợ cứ như dở hơi.”
Anh đang định bước qua cô đi vào phòng ngủ, thì Tú Linh nhanh tay ôm lấy chân anh, gào thét:
“Không được, chồng ơi, không được đi. Vợ ngã ê ẩm hết cả người mà anh bỏ vợ một mình ở đây à? Anh có còn lương tâm không thế?”
Giọng Trường Niên khô khốc: “Thế muốn tôi làm cái gì?”
Tú Linh: “Bế tôi về phòng ngủ.”
“...”
“Trường Niên? Bế vợ mà cũng phải nghĩ à?”
Đầu óc Trường Niên giờ đây nào có phải minh mẫn như thường ngày, chân tay cũng nặng nề vì men r/ư-ợu, khó mà bế được một người trưởng thành như Tú Linh.
“Tôi đỡ cô dậy nhé?”
“Không, bế, phải là bế công chúa.”
Trường Niên đứng yên như tượng, Tú Linh thì lại bắt đầu lải nhải:
“Cưới nhau hơn một năm, chưa bao giờ được chồng bế, giờ yêu cầu mỗi điều nhỏ nhoi này cũng không được luôn. Trong lòng anh có còn người vợ này không vậy?”
Tú Linh biết, trong lòng anh có lúc nào có cô đâu, cưới nhau chẳng qua là một bản hợp đồng đôi bên đều có lợi. Anh vẫn là CEO giàu có, còn cô vẫn là một viên chức hăng hái cống hiến cho sự nghiệp, anh chưa bao giờ về nhà trước 11h đêm, cô chưa bao giờ về nhà trước 10h đêm.
“Trường Niên, bế vợ một lần, khó đến vậy sao?”
Tú Linh thật sự tủi thân, chồng cô thật là phũ phàng. Cuộc hôn nhân này, xem ra cô là người thất bại rồi.
Nghe cô nói thế, anh dứt khoát ngồi xuống cạnh cô. Anh bảo:
“Thôi, mệt bỏ xừ! Nằm luôn đây mà ngủ đi vợ.”