Vân Trạm và Vân Hân vừa vào nhà đã thấy Cao Lỗi đi từ trong phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thằng bé ngủ rồi à?” Vân Hân bước tới hỏi.
“Ừ! Cũng chẳng dễ dàng tẹo nào.” Cao Lỗi cẩn thận phủi đi bọt nước còn bám trên người vợ, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời vẫn mưa tầm tã.
Vân Trạm đặt cặp làm việc lên bàn rồi xoay bánh xe lăn.
“Hai người cứ ăn trước đi, anh về phòng thay quần áo đã.” Lúc còn ngồi trên xe đã thấy trời mưa khá to. Lúc xuống xe, cho dù lái xe có mở ô che nhưng cả anh và Vân Hân cũng khó tránh khỏi việc bị mưa hắt ướt.
“Để tớ đi với cậu.” Cao Lỗi đi vòng ra sau lưng anh, sau đó nói tiếp: “Đúng lúc tớ có chuyện cần nói.”
Vào đến phòng ngủ, Cao Lỗi lôi từ trong tủ ra một bộ đồ mặc ở nhà, đặt lên giường, rồi chuyển tới đứng cạnh Vân Trạm.
“Lúc chiều, có điện thoại từ văn phòng thám tử.”
“… Kết quả ra sao?” Cánh tay đang ϲởí áօ bỗng khựng lại, Vân Trạm quay đầu lại hỏi.
“Vẫn không có tin tức gì.” Giọng nói của Cao Lỗi hơi trầm xuống. Dù đã không ít lần nhận được kết quả tương tự, nhưng anh vẫn không muốn nói ra, để một lần nữa lại dập tắt hy vọng của Vân Trạm.
“Để bọn họ tiếp tục tìm.” Không cần suy nghĩ, bĩnh tĩnh nhắc lại câu đã từng nói không biết bao nhiêu lần, khóe mắt Vân Trạm thoáng hiện vẻ thất vọng.
Lẽ nào, anh không còn được gặp lại người con gái đó nữa sao?
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trái tim anh không khỏi đau thắt lại. Lúc đó Dung Nhược chắc chắn rất thất vọng, có lẽ còn rất đau khổ! Ở bên anh ba năm vậy mà trong lúc quan trọng, anh lại chọn Vân Hân —— người con gái mà cô ấy vẫn cho rằng anh thương yêu hơn mình. Còn để lại cô đối diện với nguy hiểm chưa rõ.
Có lẽ, cô sẽ oán anh, sẽ hận anh, thậm chí sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh… Thế nhưng, tất cả những điều đó đều chẳng hề gì.
Chỉ cần còn chưa tìm được thi thể của cô, anh vẫn sẽ tin rằng, cô còn sống.
Chỉ cần cô còn sống, vậy cho dù cô có coi anh ra sao, cũng đều không quan trọng.
Chỉ cần cô còn sống khỏe mạnh…
“Tớ muốn vào phòng rồi mới nói cho cậu biết, là vì tớ không muốn để Tiểu Hân biết tin này.” Nhìn người bạn tốt đang thất thần, khuôn mặt lặng đi vì đau buồn, Cao Lỗi cũng thấy thật bất lực và chán nản. Từ sau chuyện đó, mỗi người trong nhà đều mang một nỗi đau riêng không cách nào nói ra đươc.
“Ừ, tớ hiểu, không cần nói cho con bé biết.” Thay áo sơ mi, ném sang một bên, Vân Trạm Mặc một chiếc áo sạch vào.
“Thật ra, cô ấy vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù rất ít khi cô ấy nhắc tới nhưng tớ vẫn nhận ra, Tiểu Hân rất để ý tới chuyện của Dung Nhược.”
“Chuyện này không liên quan gì đến nó. Có lẽ là ý trời khiến ngay trước hôm xảy ra chuyện, tớ nghe cậu báo tin Tiểu Hân có thai.”
“Thế nên cậu mới chọn cô ấy… Nhưng mà, Dung Nhược đâu biết.”
Không thể để Vân Hân đang mang thai phải đối mặt với nguy hiểm, vì vậy Vân Trạm mới có lựa chọn như vậy. Nhưng, Dung Nhược hoàn toàn không biết chuyện ấy, khi rơi xuống vách núi, sợ rằng cô vẫn không hiểu nổi hành động của anh.
Không trả lời, cầm chiếc quần để thay lên, Vân Trạm lăn bánh xe, đi về phía phòng tắm.
“Tớ sẽ tìm được cô ấy.” Trước khi kéo cửa đi vào, Vân Trạm dùng giọng kiên quyết kết thúc đoạn đối thoại giữa hai người.
Vân Hân mang thai chỉ là một trong những lý do khiến anh chọn lựa như vậy. Còn một lý do khác, anh chưa từng nói với ai.
“Cô Dung, chúc mừng cô! Tất cả các kết quả kiểm tra đều bình thường, trí nhớ của cô đã hoàn toàn khôi phục! Sau này không cần tới đây kiểm tra nữa.”
“Cám ơn.”
Trên một con đường ở nước ngoài, ánh nắng chan hòa rực rỡ.
Khuôn mặt phương đông xinh đẹp tinh tế khiến vô số người đi đường quay lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vân Trạm…” Hai tiếng khẽ bật khỏi đôi môi duyên dáng, khuôn mặt thanh tú thoáng hiện một nụ cười, song lại ẩn chứa sự lạnh lùng vốn chẳng hợp với vẻ ưu nhã và hiền hòa đó.
Quán cà phê “Lam Dạ”.
Hà Dĩ Thuần cúp máy, đưa tay nâng cằm, giống như đang suy nghĩ điều gì, ngắm khuôn mặt xinh đẹp phía bàn đối diện đang nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ.
“Tiểu Ngọc nói sao?” Nhận thấy ánh mắt ấy, Dung Nhược quay đầu lại, từng lọn tóc xoăn dài mềm mại càng làm nổi bật lên những đường nét thanh tú trên gương mặt xinh đẹp.
“Không có gì. Cô ấy muốn chọn một hôm để tụ tập.”
Dừng một chút, Hà Dĩ Thuần nhìn Dung Nhược bằng ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói, Vân Trạm vẫn không chịu chấm dứt hợp đồng, vì vậy văn phòng thám tử của chồng cô ấy vẫn phải tiếp tục tìm cậu.”
Dung Nhược không đáp, chỉ nhẹ nhàng khuấy cốc Blue Mountain, đôi mắt trong trẻo không để lộ bất cứ tâm tình gì.
“Thật không ngờ, Vân Trạm nổi tiếng lạnh lùng cao ngạo trong giới thương trường lại si tình đến thế.” Tìm kiếm suốt hai năm mà vẫn không chịu từ bỏ, nếu không phải là do anh ta cố chấp tới mức quái dị thì là tình cảm với Dung Nhược quá sâu đậm.
“Si tình?” Hàng mi xinh đẹp hơi nhíu lại, Dung Nhược nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoảng qua rồi lại biến mất ngay lập tức.
Khẽ nhấp một ngụm cà phê rồi mới tiếp tục nói: “Sao không nói là anh ta cảm thấy lương tâm cắn rứt hay thấy bất an?”
“Trực giác.” Trực giác mách bảo Hà Dĩ Thuần, tình cảm mà Vân Trạm dành cho Dung Nhược hết sức đặc biệt.
“Nhưng trực giác của cậu từ trước tới nay vốn có chính xác đâu.” Chậm rãi bác bỏ quan điểm của người bạn tốt, Dung Nhược không tin là người đàn ông ấy có thể “si tình” với mình.
“Có điều, nếu những gì cậu nói là đúng, vậy thì càng hay.” Dung Nhược khẽ nói.
“Là sao?” Hà Dĩ Thuần nhìn cô đầy nghi ngờ, nhưng lại không nhận được câu trả lời.
“Dung Dung, tiếp theo nên làm thế nào đây? Trước đây do cậu mất trí nhớ, lại sống ở nước ngoài, nên các thám tử trong nước không tài nào tìm ra cậu. Nhưng giờ cậu đã trở về. Theo tớ thấy, với quyết tâm mà Vân Trạm thể hiện, chỉ bằng thế lực nhà họ Vân, thì cho dù bên Tiểu Ngọc không nói gì, anh ta cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức về cậu. Tới lúc đó, cậu định gặp anh ta thật à?”
“Ừ.” Dung Nhược quay đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng không phải cậu…”
“Dĩ Thuần, cậu có hiểu được cảm giác này không?” Dung Nhược không quay đầu lại, chỉ khẽ hỏi, mái tóc dài che khuất hai má, trên khuôn mặt lặng lẽ thoáng hiện chút bóng nắng. Hàng mi khẽ run run không giấu nổi vẻ yếu đuối và đau buồn.
“Tớ nghĩ, nếu không tự mình trải qua chắc không thể thực sự hiểu được cái cảm giác trái tim lạnh lẽo tới vô cùng này… Cậu biết không, lúc anh ta nói ra tên Vân Hân, toàn thân tớ dường như lập tức đóng băng lại. Nhưng ngay sau đó, lại hoàn toàn bình tĩnh. Tớ không biết có nên dùng từ “bĩnh tĩnh” để miêu tả điều đó hay không. Nhưng thật sự, lúc đó tớ quả thực không có bất cứ cảm xúc gì, cũng không có bất cứ biểu hiện nào… Tớ không ích kỷ, cũng chưa từng mong muốn anh ta sẽ chọn tớ mà bỏ mặc Vân Hân đối diện với nguy hiểm. Tớ mong cả hai người bọn họ đều an toàn, còn một mình tớ đối mặt với nguy hiểm cũng chẳng sao. Thế nhưng, sau này tớ mới phát hiện, hóa ra cũng có lúc tình cảm và lý trí của con người hoàn toàn đối lập với nhau. Lúc anh ta thật sự chọn Vân Hân, tớ lại chẳng thể nén nổi cảm giác thất vọng, đau lòng. Lựa chọn của anh ta đúng với hi vọng của tớ, nhưng đồng thời cũng khiến tớ tổn thương… Tớ không thể nói rõ hơn được, Dĩ Thuần, cậu có hiểu được cảm giác của tớ không?”
“Tớ hiểu mà.” Xoa xoa bàn tay đã hơi lạnh đi của Dung Nhược, Hà Dĩ Thuần xiết lấy bàn tay ấy. Cô có thể tưởng tượng được cảm giác thất vọng, đau khổ ấy, cho dù khi đó Vân Trạm làm vậy vì lý do gì, nhưng quả thực anh ta đã làm tổn thương Dung Nhược.
Cảm nhận hơi ấm truyền qua bàn tay, Dung Nhược quay lại mỉm cười với Hà Dĩ Thuần.
“Dung Dung, vậy cậu…” Nếu cô ấy cứ như vậy thì sẽ đối mặt với Vân Trạm – người chắc chắn sẽ tìm tới trong tương lai gần ra sao?
“Yêu hay không yêu, yêu nhiều hay yêu ít, những thứ đó đều chẳng thể miễn cưỡng được, phải không?” Ngắt lời Hà Dĩ thuần, Dung Nhược bình tĩnh nói.
“Ừ.” Hà Dĩ Thuần nhìn cô bạn tốt, gật đầu. Dung Nhược luôn làm theo lý trí, chắc chắn có thể hiểu được chuyện này.
“Vốn tớ cũng nghĩ vậy.” Hơi cúi đầu, nhìn chăm chăm vào chiếc cốc như suy nghĩ điều gì, Dung Nhược nói tiếp: “Ít ra, trước khi nhảy xuống vách núi thì là vậy.”
Nói xong câu đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo thoáng hiện sự đau thương cùng vẻ lạnh lùng hiếm thấy.
“Nhưng, sau đó tớ đã mất đi hầu hết ký ức, một thời gian dài sống ở nước ngoài, không người thân, không bạn bè, đến bản thân mình là ai cũng không biết. Một tháng trước, khi tớ nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, điều đầu tiên nghĩa đến, có lẽ là, tớ cũng nên để Vân Trạm cảm nhận những gì tớ đã cảm thấy lúc đó.”
“Ý cậu là…” Hà Dĩ Thuần cau mày, trong đầu xuất hiện cảm giác bất an.
“Không phải Tiểu Ngọc đã bảo là anh ta luôn cho người đi tìm tớ suốt hai năm nay sao? Cho dù làm vậy vì lý do gì, tớ cũng sẽ gặp anh ta.”
”Sau đó thì sao?”
“Tớ sẽ khiến anh ta yêu tớ.” Nói xong câu này với giọng nhẹ nhàng nhưng lại đầy vẻ chắc chắn, Dung Nhược đứng dậy, nhìn về phía khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu của Hà Dĩ Thuần.
“Sau đó, anh ta sẽ tự mình cảm nhận được cảm giác của tớ năm đó.”
“Dĩ Thuần, đừng ngăn cản tớ. Tớ biết cách làm của mình không đúng. Nhưng cậu cũng hiểu mà, chuyện tớ đã quyết định rất ít khi thay đổi.”
“Huống hồ, mỗi người một lần, rất công bằng, không phải sao?”
Quan điểm ăn miếng trả miếng không phải cá tính vốn có của cô. Chỉ có điều, mỗi khi nhớ tới Vân Trạm, nhớ lại ngày ấy, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại như xa cách ngàn trùng, nhớ đến sự tuyệt vọng khi bị người ta kéo theo, rơi xuống vách núi, chìm trong biển lớn; thì cho dù hành động của cô có sai trái tới mức nào, hại mình hại người, thì cô cũng không muốn quay đầu lại.