CÁi GÌ ? CHỊ YURI MẤT TÍCH. Mika hét. Tiếng hét của Mika làm cả nhóm Prince nghe thấy, mí chàng đang ngồi cạnh cô xem tivi mà ^ ^
- Vk ơi tha cho lỗ tai ck cái. Masa vừa nói xong thì Hiro đã giật máy của Mika.
- Ê… anh Hiro sao giât máy em.
- Nè, em nói Yuri mất tích là sao ? Hiro chẳng thèm để ý lời Mika nói
- Chị đi đâu từ trưa í bây giờ đã về đâu, mấy dì với mấy bác cũng đang lo lắm nè.
Masa vừa nói xong thì cuộc gọi bên kia đã cắt. 15’ sau, Prince và Mika đã ở biệt thự Angel.
- Karen, cô nói Yuri mất tích là như thế nào ? Hiro gấp gáp hỏi
- Tôi cũng không biêt.
- Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm chứ đứng đây hỏi có ích gì (Rina)
Tất cả 7 người đều chia ra đi kiếm Yuri đến tận 12h đêm mới về, người lo lắng nhất là Hiro, còn Yuri đâu hay biết gì vẫn đang yên giấc trong chăn.
Sáng hôm sau
- Sáng rồi, Tuyết dậy đi. Kou gọi
- Ư. Sáng rồi à. Yuri dụi mắt nói
- Dậy đi. Tôi đưa cô về nhà.
- Tôi muốn đi học, không muốn về nhà ngay. Yuri lắc đầu, hai má phình ra trông rất đáng yêu
- Tại sao ?
- Mama nhất định sẽ lo lắng, tôi không muốn về.
- Uhm. Vậy thì tôi đưa cô đến trường.
- Oái. Yuri đang đi xuống giường được 1,2 bước thì ngã may có Kou đứng bên cạnh đỡ
- Cô vẫn chưa đi được đâu.
- Híc, đau quá. Í quên, làm gì có đồng phục mà đến trường cơ chứ.
- Tôi chuẩn bị rồi, mà cặp cô bẩn hết rồi tôi đã thay cặp mới.
- Uh. Cảm ơn anh nha, anh giúp tôi nhiều quá, hôm nào có dịp tôi sẽ trả ơn anh. Yuri cười tươi.
- Uhm. Nhớ nhé. Kou cũng mỉm cười
- Ư. Nè… anh gọi một người hầu nữ lên đây giúp tôi được chứ. Yuri nắm lấy áo Kou nũng nịu.
- Được rồi. Khi nào cô chuẩn bị xong tôi sẽ đưa cô xuống nhà ăn sáng.
- Cảm ơn nha *cười tươi*
20’ sau khi Yuri đã chuẩn bị xong hết đang ngồi trên giường thì Kou vào.
- Xong rồi à ?
- Uhm *gật đầu*
- Uhm. Cô không đi được để tôi bế cô.
- Á, thôi, ngại lắm.
- Thế cô định đi kiểu gì, cô đi còn không được thì dìu sao ?
- Nhưng mà… Á. Yuri chưa nói hết câu Kou đã bế xóc cô lên. Nè, anh làm gì vậy.
- Thì bế cô đi ăn chứ sao, sau đó còn đưa cô đi học nữa mà.
Yuri im bặt không nói gì, chì ngoan ngoãn để Kou bế xuống phòng ăn. Ăn xong Kou lại bế cô lên xe để tới trường (xe ô tô nha ^ ^) Vừa tới trường, hai người lại là tâm điểm chú ý cho mọi người bàn tán
- Yuri à, cậu đi đâu cả buổi tối thế ? Không sao chứ. Vừa thấy Yuri, Karen sốt sắng hỏi (lúc này Kou vẫn bế Yuri nha)
- Tớ không sao mà *cười tươi* Ah mà Kou, chỗ tôi đằng kia kìa. Yuri nói với Kou rồi chỉ ra cái bàn cuối lớp.
- Uhm. Kou bế Yuri về chỗ rồi rồi. Tuyết à, cô nhớ cẩn thận nhé, nhớ bồi dưỡng sức khoẻ. Tôi về lớp đây *mỉm cười*
- Uhm cảm ơn anh *cười tươi*
Lúc Kou vừa đi khỏi thì cả 7 người người kia thay nhau hỏi:
- Yuri à, sao cậu lại bị thương thế này (Rina)
- Chị đi đâu cả tối qua thế ? (Mika)
- Cô không sao chứ (Yuu)
- Mấy dì với bác lo lắng lắm đấy (Masa)
Bla…Bla…Bla
- NÀY. MẤY CẬU HỎI TỪ TỪ ĐƯỢC KHÔNG ? HỎI THẾ TỚ TRẢ LỜI ĐƯỢC À.
- Ah. Uh, vậy bây giờ cậu trả lời tớ, hôm qua cậu đi đâu ? Karen nhấn mạnh từng từ một.
- Hôm qua… Hôm qua hả… Tớ… Tớ…
- Cậu đi đâu ?
- Ah, tớ… tớ ở nhà Ko… Kou > <
- Kou là ai ? Rina hỏi
- Ah, là… là người lúc nãy đã đưa tớ đến trường đó :D
- HẢ ? 7 người kia đồng thanh.
- Thôi được, chuyện đấy bọn tớ hỏi sau. Vậy bây giờ bọn tớ hỏi cậu vết – thương – trên – người – cậu – từ – đâu – mà – có ?
- Ah… Ah… tớ sơ ý bị té thôi mà. Yuri cười trừ
- Yuri, chị nói thật đi, vết thương này đi đâu mà có ?
- Chị đã nói là do chị sơ ý té thôi mà.
- Thôi được rồi, cậu không muốn nói thì bọn tớ không ép nhưng mà bọn tớ sẽ có cách để biết (Rina)
- Ah, mà nè, đừng cho các Pama biết nha, nhất là Mama tớ í. Nha… nha… nha…
- Pó tay với cậu thôi được rồi (Karen)
- Mà bây giờ chị xuống phòng y tế đi, thế này sao học được (Mika)
- Thôi không sao đâu mà thôi chết tớ không mang sách vở hôm nay
- Ái da. Sao cậu chạm vào vết thương của tớ.
- Thế mà nói không sao. Xuống phòng y tế đi. Nghe lời (Rina)
- Híc… híc… nghe lời các cậu vậy nhưng tớ không đi được. Ah, Masa hay em cõng chị đi.
- Rồi rồi, đây chị lên đi. Masa cúi người xuống
- Hi… hi… hi tks nha.
Hiro thì sao nhỉ, anh vẫn cứ tưởng là Yuri giận anh nên cũng không hỏi cô nhiều.
Giờ ra chơi
- Anh là Kou ? Karen hỏi.
- Phải, cô là ai ? Ah, cô là bạn của Tuyết.
- Đúng vậy. Tôi gặp anh vì có chuyện muốn hỏi.
- Muốn hỏi tôi.
- Phải chúng tôi muốn biết sao Yuri lại bị thương (Rina)
- Các cô muốn biết thì phải hỏi Tuyết chứ, sao lại hỏi tôi ?
- Vì cậu ấy không muốn nói cho chúng tôi biết nên chúng tôi mới hỏi anh (Rina)
- Sumii, hãy chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Nói xong Kou bỏ đi
- Sumii ư ? (Masa)
- Ra là cô ta, không thể tha thứ được, chúng ta đã cảnh cáo cô ta rồi cơ mà. Rina tức giận nói
- Alo, Mama à. Karen gọi điện cho Mama 1
- Có chuyện gì sao mà con gọi cho mẹ.
- Mama, mama hãy cắt hợp đồng với gia đình nhà họ Phùng đi.
- Sao vậy con ?
- Con gái của họ lần trước gây chuyện với bọn con, bọn con đã bỏ qua rồi. Nhưng lần này cô ta đánh Yuri bi thương nặng, thật không thể tha thứ được.
- Có chuyện như vậy sao ? Được rồi, các con cứ để đó cho pama
- Nhưng mà mama ơi, mama đừng để cho Yuri biết nha mà cũng đừng nói cho cậu biết là bọn con cho pama biết.
- Uh, Mama biết rồi.
- Vâng con chào Pama. Nói xong Karen tắt máy. Xong, lần này để xem cô ta còn kiêu ngạo được nữa không *nhếch mép cười*
- Nhưng mà này làm thế có khi nào hơi ác không ? (Mika)
- Đã cảnh cáo cô ta rồi nhưng cô ta không nghe, đó là hậu quả cô ta tự chuốc lấy (Karen)
- Thôi vào thăm chị đi.
- Uhm.
……………………………………………………………..
- Chị Tuyết, bọn em tới rồi đây. Masa mở cửa. Ủa, anh ở đây làm gì ?
- Ai vậy Masa ? Karen nghe vậy hỏi. Là anh sao ?
- Phải, tôi tới thăm Tuyết (Kou)
- A, các cậu tới rồi à.
- Bọn em tới thăm chị, chị có sao không ? (Mika)
- Cảm ơn nhưng chị không sao mà *mỉm cười*
- Ah, bọn tôi có mang đồ ăn cho cô nè (Yuu)
- Thật à ? Cảm ơn nha *mắt long lanh*
20’ sau khi Yuri đã chén sạch đồ ăn.
- Nè, hai cậu à, hôm nay tớ không về nhà được đâu, giúp tớ đi. Yuri cầm lấy áo Rina mà năn nỉ
- Nhưng cậu như thế này thì sao mà ở ngoài một mình được (Karen)
“Nagareboshi ni negai o kaketa
Nanatsu no hikari mitsukedashite
Hanarebanare ni natta JUERII SUTAA
Unmei to iu kizuna o shinjiteru……..”
(Star Jewel)
Tiếng chuông điện thoại Rina vang lên
- Alo (Rina)
- Chị đây, chị về rồi nè, đang ở sân bay.
- CHỊ KANA, CHỊ VỀ RỒI AH.
- Nè, nhóc, hét ít thôi điếc tai chị.
- Ra đón chị đi.
- Vâng đợi em lát, chị cứ ngồi đấy uống cà phê đi, hihi. Rina tắt máy
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI
Vũ Hoàng Hương Thuỷ (Kana): chị ruột Rina, hơn 1 tuổi, xinh đẹp, giỏi võ, học giỏi, bình thường dịu dàng, hiền lành nhưng khi tức giận lên thì … thành sư tử Hà Tây :)), coi cả Karen và Yuri như em ruột, ngoài Rina ra thì thương Yuri nhất.
- CHỊ KANA/ THUỶ VỀ RỒI À ? Cả Karen, Yuri và Masa hét lên.
- Uh, chị đang ở sân bay, bây giờ ra đón chị.
- TỚ/EM SẼ CÚP HỌC ĐỂ RA. Karen và Masa đồng thanh.
- Tớ nữa, tớ nữa mà. Yuri nũng nịu.
- Không được cậu đang bị thương với lại có đi được đâu mà đòi ra (Rina)
- Đi đi mà, để Masa cõng hoặc bế tớ cũng được mà. Rina yêu quýyyyyyyyyyyyyyyyy
- Thôi, thôi chịu cậu rồi để Masa cõng đi.
- Yeah, Yeah, yêu Rina nhất. Yuri nhảy cẫng lên vui sướng.
- Ck à, Kana là ai vậy.
- Ah, chị ấy là chị ruột của chị Băng Anh.
- Thế ak, ck ơi thế thì vk cũng muốn ra, vk muốn biết chị ấy
- Được rồi, được rồi.
- BỌN TÔI CŨNG MUỐN ĐI. Prince đồng thanh
- Được rồi, được rồi, bây giờ các anh xuống gọi cho tôi 2 cái taxi đi (Rina)
- Rồi (Shun)
50’ sau tại sân bay
- CHỊ KANA (Rina)
- Nhóc, lâu quá đấy.
- Xí, lâu là đương nhiên, nhưng đừng gọi em là nhóc nữa.
- Em chào chị, lâu quá không gặp, hi… hi… (Karen)
- Ah, nhóc, em đấy à, lớn rồi đấy nhỉ.
- Thế nên chị đừng gọi bọn em là nhóc nữa, thấy ghét à.
- Chị à, còn em nữa mà. Yuri phụng phịu.
- Ah, còn cô nhóc này nữa.
- Chịiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, em nói bao lần rồi, em không phải nhóc mà.
- Tại em là như thế mà, mà Yuri sao em lại bị thương như thế này ? Kana liền hỏi khi thấy những vết thương trên người thế này ?
- Ah Ah… Là em… em bất cẩn do ngã í mà, đúng, em bất cẩn nên ngã, hi… hi ?
- Yuri đừng gạt chị chuyện này là sao ? Kana nghiêm nghị hỏi.
Yuri lúng túng không biết trả lời sao thì Rina đỡ lời cô:
- Chị à, mọi chuyện lát nữa về bọn em sẽ kể cho chị.
Yuri thở phào khi Rina đỡ lời cho cô
- Ủa ba chàng này là ai ?
- Là bạn của bọn em.
- BỌN EM CHÀO CHỊ. Prince đồng thanh.
- Uh, chào các em *cười tươi*
- Còn cô nàng này ?
- Em chào chị *mỉm cười*
- Là vk của em, hì… hì
- Thằng này ghê nhỉ, mà chắc em phải chịu khổ vì tính thằng này rồi nhỉ ?
- Chịiiiiiiiiiiiiiiii.
- Không đâu ạ *mỉm cười*
- Ah… Ah chị ơi, chị về mà Pama chưa biết đúng không ?
- Uh, thì sao ? Nhóc, em lại định xin xỏ gì đây
- Hì, hì, chị hiểu em nhất, chị ơi, hôm nay chị về pama chưa biết với lại mới về mà nên chị ra khách sạn ở đi tiện thể cho em ở luôn.
- Ơ hay nhóc, có nhà không ở ra khách sạn làm gì ?
- Em bị thương Pama vẫn chưa biết nên … ? Nha… nha… chị iu quý.
- Rồi, rồi, rồi, thua em rồi.
- Karen, cậu gọi cho quản gia đi, kêu bác í tới trường lấy cặp rồi xin nghỉ 2 tiết cuối có phép, ngày mai Yuri nghỉ và kêu bác í mang quần áo của Yuri rồi gọi bác sĩ tới khách sạn Diamond.
- Rồi (Karen)