Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi dạo chơi khắp Samarkand, Bukhara, Khiva và thảo nguyên du mục Kazakhstan.
Tôi đứng trên cánh đồng bạt ngàn hoa Tulip của thảo nguyên Kazakhstan, bàn tay nắm chặt bàn tay anh. Người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn hoàng hôn buông xuống dưới đồng cỏ, mái tóc ngắn khẽ lay động trong buổi chiều lộng gió.
Tôi nhịn không được, cảm thán một tiếng: "Đẹp quá!!!"
Phong cảnh thảo nguyên du mục vốn đẹp lãng mạn vô cùng, tuy nhiên, nơi đẹp đẽ nhất trong lòng tôi lại là hình bóng của người đàn ông có mùi hương thơm trầm tĩnh ở bên cạnh, đứng giữa ánh nắng đỏ rực của tà chiều, anh vẫn toát lên một vẻ ngời sáng riêng biệt khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều phải kinh tâm động phách.
"Em có thích hoa Tulip không?"
"Vẫn câu trả lời hôm qua: thích Tulip không bằng thích anh"
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Tại sao những ngày đầu kết hôn em không nói chuyện dễ nghe như bây giờ nhỉ?"
"Tại vì ngày đầu anh bóp cằm em đe dọa, còn bây giờ là anh đưa em đi"
Nghe thấy tôi nói vậy, anh đành giả vờ đánh trống lảng, chỉ chỉ về phía mấy người dân du mục cưỡi ngựa thong dong đi trên đồng cỏ: "Nhìn người dân du mục kìa. Em muốn thử cưỡi ngựa không?"
"Ông xã, tại sao ngày đầu nhất định bảo em tránh xa anh ra. Sau đó lại cứ dính lấy em là thế nào?". Tôi nhất định không buông tha, hiếm khi có dịp hỏi anh ra nhẽ như vậy, làm sao tôi dễ dàng bỏ qua.
"Ngày đầu anh nhìn em không thuận mắt chút nào". Anh tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đầu mày đăm chiêu: "Xem nào...chiều cao hơi thấp, mắt không đẹp, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó...còn..."
"Hừmmm, là anh dính lấy em trước. Ai bảo ở Kyoto không dưng lại tìm đến cửa hàng tiện lợi cứu em".
Tôi vẫn còn nhớ lúc ở Kyoto, tên biến thái người Nhật đã bị anh đánh cho một trận nhừ tử vì dám sàm sỡ tôi, và đến bây giờ tôi mới nhận ra một điều vô cùng giản đơn rằng, kể từ phút giây nhìn thấy anh giận dữ kéo tay tôi chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi đó, không quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của rất nhiều người đi đường... trái tim tôi đã thật sự rung động vì anh rồi.
"Bởi vì anh đẹp trai nên nhìn thấy người xấu như em lại có chút không cam lòng. Thế nên mới quyết định đem thân mình giao hết cho em, hy vọng có gen của anh, thế hệ sau của chúng ta sẽ được cải thiện một chút nhan sắc"
Tôi bĩu môi: "Biết rồi, biết rồi. Chồng của em đẹp trai nhất thế gian"
Anh siết chặt bàn tay tôi, bóng lưng cao lớn đổ dài xuống những khóm hoa tulip ở phía sau: "Sau này, nhất định phải sinh cho anh một đứa con".
Chúng tôi đã chung chăn chung gối rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Anh chưa từng nói đến việc có con, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng biện pháp an toàn sau mỗi lần gần gũi cùng anh, vốn dĩ chuyện có thể sinh con hay không, hai chúng tôi đều chưa hề bàn bạc gì cả.
Thật sự lúc nghe anh nói điều này, tôi đã rất thắc mắc. Thắc mắc không biết anh muốn tôi sinh con cho anh là vì muốn củng cố địa vị của mình ở tập đoàn Diên Kính hay là thật lòng muốn giữa chúng tôi có chung một sợi dây ràng buộc. Tôi biết, ông nội rất thường xuyên nhắc nhở chuyện có con của chúng tôi, thêm nữa, tôi cũng không chắc anh có tình cảm với tôi bao nhiêu phần...cho nên khi đó đã suy nghĩ một cách ấu trĩ như thế đấy.
Tôi khẽ gật gật đầu, dù là anh vì mục đích gì, tôi cũng rất muốn cùng anh sinh một đứa con: "Anh sẽ là một ông bố tốt".
Tôi vừa nói hết câu thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, phá tan hết sự lãng mạn chúng tôi khó khăn lắm mới có thể có được.
Anh buông tay tôi, rút điện thoại từ trong túi quần ra, khi nhìn thấy tên người gọi đến, hai đầu mày bỗng nhíu lại. Quân chần chừ vài giây, sau đó mới chậm rãi bấm nút kết nối. Anh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã lên tiếng trước:
"Con đang ở đâu". Tôi nghe loáng thoáng giọng nói này, liền phát hiện ra đó là giọng của ba anh, Hoàng Minh Kính.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mau trở về, ông nội bị đột quỵ".
Tôi để ý thấy cả cơ thể anh lập tức cứng lại, bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên siết chặt. Ông nội bị đột quỵ? Tại sao? Trước khi chúng tôi sang Uzbekistan ông vẫn còn khỏe mà.
Anh cúp điện thoại xong, quay sang nhìn tôi: "Chúng ta phải trở về sớm hơn dự định rồi"
Tôi gật đầu, trong lòng thật sự ngập tràn lo lắng. Khi tôi mới kết hôn với anh, chỉ duy nhất có ông là luôn bênh vực tôi, che chở cho tôi. Ông còn luôn muốn tôi cùng anh sinh một thằng nhóc đích tôn, bây giờ tôi còn chưa mang thai mà, tại sao ông lại xảy ra chuyện được?
"Mau quay về thôi anh".
***
Chúng tôi tức tốc lên máy bay trở về Việt Nam, kết thúc chuỗi ngày dài trên đất Ubzekistan, kết thúc cả tuần trăng mật tươi đẹp ở con đường tơ lụa.
Khi về đến nơi, anh lái xe đưa tôi đến biệt thự của ba mẹ mình, lúc đó ông đang nằm trong phòng riêng, khắp người cắm đầy những kim tiêm, ống thở, bác sĩ và y tá tất bật đi lại xung quanh.
"Quân, con về rồi à?". Lưu Tố Cầm bày ra nét mặt lo lắng, sốt sắng chạy tới trước mặt anh.
Anh nhíu mày quan sát ông nội nằm trong phòng một lượt, đến liếc mắt nhìn bà ta một cái cũng không buồn làm, lạnh lùng trả lời: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Minh Hải từ phía trong đi ra, thản nhiên nói: "Anh hai, lúc anh đi Uzbekistan, ông nội vì nghe tin anh đấu thầu không thành công, còn bị cổ đông ép bãi nhiệm chức vụ, đã suy sụp lắm rồi".
Tôi thấy bàn tay anh siết chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán, có vẻ là đang kiềm chế để không xông tới cho Hoàng Minh Hải ăn vài phát đấm.
Ông nội lăn lộn trên thương trường nhiều năm, là thương nhân vô cùng có bản lĩnh, làm sao có chuyện chỉ vì một chuyện cỏn con của cháu trai mà có thể suy sụp? Nhất định là Lưu Tố Cầm và Hoàng Minh Hải sau khi hại anh ở Uzbekistan không được đã ngấm ngầm giở trò với ông rồi.
Hoàng Minh Kính trầm ngâm ngồi ở sofa hút xì gà nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Mỏ vàng khai thác thế nào rồi?"
Con trai lớn sang Uzbekistan hơn một tháng trời, chịu bao nhiêu khó khăn vất vả, còn bị ám sát tới suýt ૮ɦếƭ, vậy mà ông ta đến một lời hỏi thăm đơn thuần cũng không có. Câu đầu tiên sau khi gặp lại lại là hỏi về chuyện mỏ vàng, thực khiến tôi không khỏi nổi lên một dòng suy nghĩ: Ông ta có phải là cha ruột của anh không vậy?
"Tạm thời chưa có kết quả gì".
Nói rồi, anh lẳng lặng đi thẳng vào phòng ngủ của ông, đóng cửa lại. Tôi nhìn màn hình đo dấu hiệu sinh tồn ở bên cạnh, thấy những vạch nhấp nhô trên đó rất yếu, trong lòng liền cảm thấy đau đớn vô hạn.
Vị bác sĩ bên cạnh thấy thái độ lạnh lẽo như cục đá của anh như vậy, liền run run thấp giọng nói: "Tổng giám đốc, ông bị sốc tinh thần, huyết áp tăng cao dẫn đến vỡ mạch máu não".
"Có thể tỉnh lại không?"
"Cái đó...chúng tôi....". Bác sĩ ngập ngừng mãi cũng không nói hết được một câu, khiến anh đột nhiên nổi điên.
Sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi, Quân quát lớn: "Ra ngoài".
Sau khi các bác sĩ và y tá đi rồi, tôi mới chầm chậm đi đến gần anh, đưa tay chạm nhẹ vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông tôi yêu. Cảm nhận sâu sắc những gì mà anh phải chịu đựng.
Mẹ anh mất khi mới sinh anh, ba lại không quan tâm đến mình, chỉ có duy nhất một mình ông nội là đối xử tốt với anh, còn bất chấp tất cả để giao cho anh nắm quyền điều hành Diên Kính, vậy mà anh mới đi ra nước ngoài một tháng thôi, ông đã xảy ra chuyện. Nói cách khác, Hoàng Minh Hải vừa đủ lông đủ cánh trở về, ông đã gặp chuyện rồi.
"Anh, không sao đâu, ông nội sẽ tỉnh lại sớm thôi"
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn ông. Bên cạnh những vạch nhấp nhô trên màn hình vẫn không ngừng nhảy nhót.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy rất lâu, sau hơn hai tiếng mới đứng dậy ra về. Khi ra đến phòng khách, Lưu Tố Cầm lại nói:
"Quân, con đi lâu ngày rồi, ở lại ăn một bữa cơm đi"
Hoàng Minh Hải vẫn cợt nhả chen miệng: "Đúng đấy anh hai, ở lại đi, lâu rồi không được gặp chị dâu".
Quân lạnh lẽo liếc anh ta một cái, Hoàng Minh Hải lập tức ngậm miệng: "Hôm nay tôi bận rồi". Sau đó đi thẳng ra khỏi cửa.
***
Trên đường trở về, chúng tôi không ai nói với ai câu gì, không khí nặng nề bao trùm khắp khoang xe. Phải đến rất rất lâu sau đó, anh mới chịu mở miệng:
"Em muốn ăn gì?"
"Về nhà đi, em nấu cơm cho anh".
Anh "Ừ" một tiếng, một lát sau rẽ vào siêu thị, ngồi ở ngoài xe đợi tôi mua thực phẩm.
Khi tôi bước vào trong siêu thị, lại tình cờ ᴆụng mặt Vân Mộc Kiều, đã lâu không gặp, cô ta có vẻ xuống sắc, héo mòn hơn trước rất nhiều. Tôi thấy cô ta ngậm một điếu thuốc,vẻ mặt ngán ngẩm chọn mấy loại mì ăn liền, sau lưng là tấm biển Cấm hút thuốc.
Thời thế, thế thời thay đổi nhanh thật. Chớp mắt một cái, tôi đã được gả đi hơn một năm, những chuyện xảy ra trước kia cũng dần dần trôi vào dĩ vãng, tôi cũng suýt quên trong cuộc hôn nhân của chúng tôi còn có sự xuất hiện của Vân Mộc Kiều.
Tôi giả vờ như không thấy cô ta, lặng lẽ chọn một ít thực phẩm để vào trong xe đẩy, khi đang chuẩn bị đi đến khu vực tính tiền thì cô ta nhìn thấy tôi. Vân Mộc Kiều vứt điếu thuốc xuống sàn, thản nhiên tiến lại:
"Lâu rồi không gặp, giờ đổi đời rồi à?"
Tôi đã quen với kiểu châm chọc của cô ta nên chỉ bình thản trả lời: "Vẫn khỏe chứ?"
Dường như Vân Mộc Kiều rất bất ngờ với thái độ như vậy của tôi cho nên cô ta hơi sững người, một lát sau mới nói tiếp:
"Vẫn khỏe, chồng của cô có khỏe không?"
"Anh ấy vẫn tốt"
"Cảm giác làm bà chủ thế nào? Con cá lớn như vậy, nhớ giữ cần cho chắc đấy"
"Anh ấy là người chồng tốt, không phải con cá lớn"
"Ồ, vậy sao?". Khóe miệng cô ta liền nở ra một nụ cười khinh miệt: "Đàn ông có tiền bao giờ cũng có rất nhiều đàn bà vây quanh, nếu tôi nhớ không nhầm, bên cạnh anh Quân còn có một người phụ nữ rất quan trọng nữa".
Đúng vậy. Người phụ nữ được lưu tên trong danh bạ của anh chỉ một chữ H, là một người âm thầm đứng phía sau anh, dù chưa bao giờ xuất hiện ngoài ánh sáng nhưng tôi không thể phủ nhận được rằng: Thời gian riêng tư anh dành cho chị ấy không ít, lúc ở Việt Nam cũng vậy, lúc ở Uzbekistan cũng vây, mặc dù đêm nào cũng ôm tôi ngủ nhưng thường là ở cùng chị ấy trong phòng làm việc đến nửa đêm, đêm nào cũng gần hai giờ sáng mới qua phòng của tôi.
Tôi cố bày ra vẻ mặt không có gì dù bàn tay đang nắm thanh inox của xe đẩy đã trở nên run run: "Tôi không quan tâm"
"Tôi tốt bụng nói cho cô biết vậy thôi. Người đàn ông như vậy, cố mà giữ lấy". Sau đó, Vân Mộc Kiều bước qua tôi, đi tới quầy thanh toán.
Tôi thở dài một tiếng, cô ta nói đúng, anh vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, khí chất lại tốt như vậy, đàn bà vây xung quanh không ít, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người phụ nữ cũng rất giỏi giang, rất tương xứng với mình...
Nghĩ tới đây, tôi ra sức lắc đầu mấy cái, bây giờ ông nội đang bị bệnh, không phải là lúc quan tâm đến mấy chuyện này, điều quan trọng nhất hiện tại là mau tìm cách đưa ông về nhà chúng tôi để chăm sóc, tôi chỉ cần nghĩ vậy thôi.
Tôi ra đến bên ngoài, xuyên qua cửa kính xe đang mở, nhìn thấy người đàn ông của tôi vẫn im lặng tựa đầu vào ghế lái, nhắm mắt mệt mỏi, trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại.
Hôm nay anh mệt rồi, tranh đấu nhiều cũng mệt rồi...Bây giờ chỉ muốn nấu một bữa cơm ngon vì anh mà thôi!!!