Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 44

Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)

Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy đến tận gần tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Qua một đêm được nghỉ ngơi, anh có vẻ đã hồi phục lại cả sức khỏe lẫn tinh thần rất nhiều, cho nên sau khi tỉnh dậy liền tổ chức một cuộc họp nho nhỏ trong phòng làm việc của mình.
Khi mọi người vừa bắt đầu họp thì chị Hiền nhận được một cuộc điện thoại từ phía các cổ đông ở Việt Nam gọi sang. Hôm nay đã là ngày thứ 4 rồi, ngày hẹn cuối cùng trở về của anh, cuộc gọi kia có lẽ chắc chắn không có gì tốt đẹp.
"Xin chào anh Kỷ".
Người đàn ông tên Kỷ này tôi đã gặp mặt qua vài lần, đó là cổ đông có cổ phần lớn thứ 3 trong tập đoàn, chỉ đứng sau Hoàng Minh Diên, Hoàng Minh Kính và anh.
Chị Hiền bật loa ngoài cho nên tất cả đều nghe thấy đầu dây bên kia nói chuyện: "Tổng giám đốc của các người đâu?"
"Xin lỗi anh Kỷ, chúng tôi đang có cuộc họp, hiện tổng giám đốc không tiện nghe điện thoại".
"Có thông tin, Tổng giám đốc Quân đã mua lại được mỏ vàng TM20 với giá 10 triệu USD, có phải không?"
Nghe ông ta hỏi vậy, chị Hiền quay qua nhìn anh, thấy Quân gật gật đầu, liền trả lời: "Vâng, đúng là như vậy. Hiện anh Quân đã mua lại được mỏ TM20".
"Mỏ vàng đó không phải là không thể khai thác sao?"
"Chúng tôi đã có bàn qua phương án khai thác, có thể đảm bảo đến 80% sẽ khai thác được vàng từ mỏ"
Người đàn ông tên Kỷ đó im lặng suy nghĩ một lát, gần một phút sau mới nói tiếp: "Được. Vậy nhắn lại với tổng giám đốc Quân, chúng tôi có thể chờ anh ấy trở về, chờ bao lâu cũng được".
Thương nhân đúng là thương nhân. Chỉ cần thấy lợi nhuận trước mắt thì liền thay đổi thái độ 180 độ. Tôi nhớ mới cách đây vài hôm thôi, ông ta còn một mực gọi điện thoại, ép Quân phải lập tức trở về nước để mở đại hội cổ đông, bầu lại chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn. Bây giờ lại nói có thể chờ, chờ bao lâu cũng được.
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nếu tôi đoán không nhầm thì cuộc điện thoại này anh cũng đã dự liệu được từ trước rồi, bởi thế cho nên dù hôm nay đã đến ngày hẹn trở về mà anh vẫn cứ bình thản như vậy, vẫn không nhắc gì đến chuyện quay lại Việt Nam. Tôi biết, anh vốn không phải là loại người thất hứa, cũng là kiểu đàn ông nói được làm được, chẳng qua là anh đang chờ cuộc điện thoại này mà thôi.
Sau khi chị Hiền ngắt điện thoại, anh nói: "Mọi người chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa xuất phát đến mỏ TM20". Quân nhẹ nhàng đặt cây bút xuống bàn, vẻ mặt vẫn vô cùng thong dong bình thản: "Hiền, liên lạc với các công nhân ở mỏ HU10, bảo họ mười phút nữa có mặt ở mỏ TM20"
Khi chúng tôi đến mỏ TM20, anh liền điều động các công nhân bắt tay ngay vào việc đưa máy móc thăm dò trữ lượng vàng. Đúng như tin tức mà chúng tôi đã nghe được, vàng ở đây có trữ lượng rất lớn, nhưng số vàng đó nằm sát khu vực sông Nize, địa hình rất phức tạp, đất đá có thể sụt lún bất cứ lúc nào, tóm lại là vô cùng khó khai thác.
Mọi người ai nấy đều tất bật làm các công việc chuyên môn của mình, chị Hiền cùng anh vừa đi vừa bàn bạc gì đó, còn tôi thì lặng lẽ đi theo sau. Tôi cầm một cuốn sổ nhỏ cùng bản đồ trên tay, vừa chăm chú lắng nghe vừa âm thầm đánh dấu tất cả các điểm có vàng vào trong đó.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh trong bộ đồ bảo hộ, vẻ mặt vừa kiên định vừa nghiêm túc bàn bạc công việc, bất giác lại khiến trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ. Tôi không biết anh sẽ làm cách gì để có thể khai thác vàng trong điều kiện khó khăn như vậy, cũng không biết liệu chúng tôi có để xảy ra những chuyện công nhân bị chôn vùi như James đã từng làm trước kia hay không, nhưng tôi có một niềm tin mãnh liệt vào anh, tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của anh. Nhất định không có chuyện gì mà người đàn ông xuất sắc của tôi không thể làm được.
***
Tối hôm ấy, tôi mang một ly trà, cũng cầm theo một hộp thuốc y tế, đem đến phòng làm việc của anh.
Tôi đứng bên ngoài gõ cửa mấy tiếng, vài giây sau bên trong liền truyền ra một giọng nói quen thuộc:
"Mời vào".
Trong căn phòng rộng rãi, anh đang say sưa ngồi làm việc dưới ánh đèn vàng, từng điệu bộ cử chỉ đều toát ra một phong thái thong dong tự tại, đến một cái nhíu mày cũng mang đậm sự quyến rũ của đàn ông cực phẩm.
"Ông xã, anh không định nghỉ ngơi sao?"
Nghe thấy giọng tôi, anh ngừng tay ghi ghi chép chép, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn vui vẻ:
"Hôm nay tâm trạng tốt sao? Gọi anh là gì vậy?"
"Ông xã"
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh dù bị thương mà ngồi làm việc, trái tim tôi liền xông lên một cảm giác yêu thương trân trọng vô cùng. Anh giỏi giang như vậy, đẹp trai như vậy, lại đáng để yêu như vậy...khiến tôi thật sự cảm thấy rất tự hào. Chúng tôi kết hôn đã gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thật lòng muốn gọi anh hai tiếng "Ông xã" đến như thế.
Anh hài lòng mỉm cười, đặt cây bút xuống bàn: "Em mang gì đến cho anh vậy"
"Một ly trà ô long, một hộp thuốc y tế. Anh phải thay băng rồi"
Nói rồi, tôi đặt hộp thuốc lên bàn, chậm rãi bước lại gần, vươn tay cởi áo anh ra. Anh dường như đã quen với việc tôi thay băng cho mình nên cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Một lát sau đó mới chầm chậm lên tiếng:
"An An, hôm nay em đã nghiên cứu ra được cái gì rồi?".
Tôi vẫn chăm chú sát khuẩn vết thương trên vai anh, trả lời: "Em vẫn chưa nghiên cứu ra được cái gì cả".
Sau khi tôi thay băng xong, anh nhẹ nhàng đặt xấp tài liệu lên bàn, đẩy đến trước mặt tôi: "Việc thiết kế đường hầm khai thác mỏ lần này, tất cả giao cho em".
Khỏi phải nói, khi nghe anh nói vậy tôi đã ngạc nhiên đến mức nào. Ngạc nhiên đến nỗi cả người đơ ra như tượng, hai mắt cứ mở to trân trân nhìn anh, không buồn chớp.
Hôm nay anh sao vậy, có phải vì tôi gọi anh là Ông xã nên anh mới nhất thời cao hứng như vậy không? Sao anh lại đem một việc quan trọng như thế giao cho tôi? Tôi học về thiết bị điện tử chứ có học về thiết kế hầm mỏ đâu. Lẽ ra việc lớn như thế này anh nên giao cho một người giỏi giang chị Hiền mới đúng.
"Em...". Tôi ngập ngừng nói: "Em không làm được đâu"
Anh kéo tay tôi, để tôi ngồi lên đùi mình, sau đó chỉ vào tấm bản đồ lớn ở trên bàn: "Ý tưởng thiết kế vách hầm lục lăng, cố định sáu góc bằng Silicon cacbua của em lần trước cũng không tệ"
Được ngồi trong lòng anh như vậy, tôi lập tức tranh thủ hít hà mùi hương da thịt anh, ngây ngốc trả lời: "Thật sao? Có thể áp dụng phương pháp đó hả anh"
"Đương nhiên". Anh đưa tay lên vuốt vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng động viên, lời nói như mây trôi nước chảy: "Em rất giỏi mà".
Nghe anh khen mình như vậy, hai má tôi bất giác đỏ ửng lên, trong lòng ngập tràn sung sướng: "Hôm nay em đã đánh dấu vị trí vàng ở trên bản đồ". Nói rồi, tôi cũng chỉ xuống tấm bản đồ dưới bàn: "Chỗ này là chỗ 200 công nhân của công ty James bị chôn vùi, ta có thể khai thác theo hướng ngược lại".
"Lợi dụng sức nước, ý em thế nào?"
Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, đầu óc tạm thời vẫn còn chưa nghĩ ra được anh nói như vậy nghĩa là gì: "Lợi dụng...sức nước ấy ạ"
"Ừ". Anh gật đầu: "Sau rất nhiều các trận động đất, các vết đứt gãy địa chất ở sâu dưới lòng đất đã khiến sông Nize trở thành một sông nhiều thác ghềnh như vậy. Điều đó cũng tương đương với việc nước sẽ lấp đầy các khe hở của vết đứt gãy, kết hợp với Cacbon dioxit, silic dioxit và một số hợp chất khác, tạo nên vàng".
Tôi gật gù cảm thán, thì ra vàng được tạo ra như vậy. Sông Nize có lịch sử từ thời kỳ nguyên thủy, cho nên trải qua hàng triệu hàng triệu năm, thông qua các trận động đất làm đứt gãy địa chất dưới lòng sông, nước chảy vào đó, lấp đầy các khe hở dưới nhiệt độ cao, tạo ra vàng.
Anh thông minh và hiểu biết nhiều như vậy, có lẽ chỉ cần quan sát bằng mắt thường thôi là đã biết vàng ở mỏ TM20 tập trung ở khu vực nào rồi.
Tôi càng nghĩ càng thấy ngưỡng mộ người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đành dùng ánh mắt ngập tràn sùng bái mà nói rằng: "Anh định lợi dụng sức nước của sông Nize để mở thông đường vào hầm mỏ"
Quân cười cười: "Địa chất ở khu vực đó không thể dùng đến thuốc nổ được. Dưới lòng đất lại có rất nhiều khối đá lớn, cho nên khi khai thác gặp đá khối lớn anh định mở một khe hở trên đá, sau đó điều chỉnh dòng chảy của sông Nize vào. Sức công phá của nước nếu so với thuốc nổ cũng không thua kém hơn là mấy, trái lại còn có một ưu điểm rất quan trọng, đó là không gây chấn rung, làm khả năng sập hầm thấp đi"
Đúng vậy, sông Nize là loại sông dữ, nếu chỉnh dòng chảy đi vào trong hầm mỏ, phá được đá ra thì sẽ không cần dùng đến thuốc nổ, không tạo ra chấn rung. Khi phá được đá xong, hút nước ra, lại tiếp tục có thể khai thác như cũ.
"Nói như vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là thiết kế vách tường lục lăng bằng SIC có thể chịu được sức nước, lại không thấm nước, có đúng không anh?"
"Đúng vậy. Bởi vì thế nên anh giao cho em toàn bộ quyền thiết kế hầm mỏ lần này"
Anh là người duy nhất tin tôi, mà vì chỉ có anh tin tôi nên thực sự khiến tôi bây giờ chỉ muốn ôm anh một cái. Phụ nữ là như vậy, không cần cả thế giới tin mình, chỉ cần được người đàn ông của mình tin tưởng và coi trọng năng lực của mình là đủ, là đã cảm thấy hạnh phúc muốn phát điên.
Tôi sung sướng vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn đã tin em. Nhất định sẽ không làm anh thất vọng".
Anh khẽ mỉm cười, bế tôi đứng dậy, đi về phía giường lớn: "Trước hết không làm anh thất vọng đêm nay đi đã".
***
Sáng hôm sau, tôi bắt tay ngay vào thiết kế vách tường của hầm mỏ, anh vừa làm việc của mình, vừa tranh thủ hướng dẫn cho tôi. Lần này, Quân bảo tôi thiết kế đường vào hầm cũng bằng Silicon Cacbua để tránh việc nước ngấm vào trong hầm, thay thế hoàn toàn việc ép cọc cốt thép ở dưới. Kèm theo đó, anh còn dạy tôi cách thiết kế việc di chuyển quặng bằng ròng rọc ở trên cao, như vậy mới giảm bớt được sức nặng gây lún đất dưới chân.
Nhìn người đàn ông ở trước mặt đang chuyên tâm giảng giải mọi thứ cho mình, ánh mắt của anh toát lên vẻ kiên định khó che giấu, thêm vào đó, sự chân thành, tỉ mỉ trong từng lời nói của anh đã làm trái tim tôi thật sự đã tan chảy hoàn toàn.
Anh đã khiến tôi đi từ sùng bái này đến ngưỡng mộ khác, trầm trồ thán phục đến mức không thể nào tin được là một người đàn ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà lại có một lượng kiến thức lẫn sự thông minh nhạy bén khổng lồ như vậy. Nếu giữa chúng tôi có một đứa con, nhất định con sẽ thừa hưởng sự giỏi giang của anh, ưu tú giống như anh. Người đàn ông của tôi...tôi rất muốn sinh cho anh một đứa con!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc