Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 18

Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)

Sáng hôm sau, khi tôi vừa tỉnh dậy thì liền đụng mặt anh từ bên thư phòng đi sang.
Thấy tôi, nét mặt anh bỗng nhiên có chút bối rối nhưng chỉ qua nửa giây sau lại ngay lập tức thu về vẻ lạnh lùng hờ hững ban đầu.
"Chào...anh...ạ". Tôi vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ dụi mắt nói.
Quân không thèm để ý đến tôi, lúc anh đi qua tôi được vài bước, đột nhiên khựng lại, quay đầu khó hiểu nhìn tôi một lượt:
"Cô ăn mặc kiểu gì vậy?"
Câu này lẽ ra phải hỏi lúc mới nhìn thấy tôi mới đúng, tại sao đi qua được một đoạn rồi mới phát hiện ra nhỉ?
Tôi ngơ ngác nhìn lại mình một hồi, sau cùng mới nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi của anh. Mà sơ mi của anh dù có rộng đến mấy thì cũng chỉ trùm quá ௱ôЛƓ của tôi là cùng...thêm vào đó tôi có cái bệnh rất xấu là mỗi khi ngủ đều đạp chăn loạn xạ, cho nên lúc nhìn xuống chân mới phát hiện ra cái chăn đã bay đi đằng nào rồi. Vòng 3 đã vô tình phơi bày hoàn toàn trước mặt ai đó....
Huhu, ai giết tôi đi.
Tôi khóc dở mếu dở, vội vội vàng vàng kéo áo sơ mi của anh xuống, nhưng dù có cố gắng kéo thế nào thì cũng không thể che hoàn toàn hai bắp đùi được. Tôi đúng là...đáng chết. Hôm qua trước khi ngủ còn tự quấn mình vào chăn hai vòng để đỡ đạp chăn rồi, không ngờ sáng nay dậy vẫn bị như vậy.
"Xin lỗi...xin lỗi...tại vì tôi...không có quần áo"
Anh nhíu mày nhìn tôi một lát, sau đó chậm rãi đi lại phía tôi, lạnh lùng nói:
"Cô muốn quyến rũ tôi?"
Tôi giãy nảy như đỉa phải vôi, cuống quýt giải thích: "Không phải. Tôi thề là không phải. Tại tôi không có quần áo nên mới phải như vậy". Nói rồi tôi vẫn còn cảm thấy giải thích như thế vẫn chưa thật sự thuyết phục, cho nên bổ sung thêm: "Nếu tôi muốn quyến rũ anh thì phải sang bên phòng kia chứ?"
"Cô dám nói không sang?"
Mẹ kiếp, đúng là tự ôm đá buộc vào chân mình. Huhu.
Tôi khổ sở cười như mếu, nói: "Tôi mang...trà...cho anh"
"Vậy là cô muốn quyến rũ tôi?"
"Không phải...thật đấy. Tôi chỉ mang trà vào thôi...không có ý định làm gì khác. Tôi sai rồi".
Lại thêm một lần tự ôm đá buộc vào chân mình. Rõ ràng ngoài pha trà ra, tôi còn khoác áo vest cho anh nữa. Giữa đêm thanh vắng, tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sang phòng anh làm những chuyện như vậy, nếu bị ai biết được, người ta không kết luận quyến rũ anh mới lạ.
Quân chằm chằm nhìn tôi một lát, sau cùng cũng không có ý định đôi co thêm gì cho nên đành xoay người bước vào phòng tắm.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ năm rưỡi sáng. Hai mươi phút sau anh tắm xong, bước ra, trên người nồng nàn mùi hương sữa tắm thơm ngát. Quân mặc một bộ áo choàng bông đứng ở cửa, lau lau tóc, mấy lọn tóc ướt vương đầy trên trán.
Tôi ngồi ôm chăn trên giường, kiên nhẫn chờ đợi anh lau tóc xong. Một lát sau, khi anh vừa mở cửa định xuống nhà thì tôi mới dám lấy hết can đảm, lí nhí lên tiếng:
"Anh...ơi"
Có lẽ lần đầu tiên nghe tôi gọi như vậy, hình như anh bị chấn động tâm lý thì phải. Quân sững người lại một lát, đến nửa phút sau mới quay lại nhìn tôi. Trong vài giây ngắn ngủi hai mắt giao nhau, tôi đọc được trong ánh mắt anh muôn vàn những tia ngạc nhiên, đoán chừng trong lòng anh hiện tại đang vô cùng khó tin, hoặc còn có thể nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nữa không chừng.
Anh cứ đứng ở cửa như vậy, không nói cũng không nhúc nhích gì, hàm ý chờ đợi tôi nói tiếp.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch, cố dùng giọng nói mềm mại nhất có thể để mở miệng: "Anh có thể...giúp em một chuyện được không ạ?"
Mẹ kiếp, nói xong câu này tôi thật sự cảm thấy vô cùng khâm phục Vân Mộc Kiều, không hiểu miệng lưỡi cô ta được thiết kế bằng chất liệu gì mà mỗi câu nói ra đều uốn éo ẻo lả đến mức buồn nôn lên được. Tôi mặc dù đã cố lắm rồi nhưng giọng nói bằng một nửa cô ta tôi cũng không thể làm được.
Lần này, nét mặt của ai kia lại ngây ra mất mấy giây, sau một lát hai đầu mày liền nhíu lại, biểu tình khó tin tột độ, hỏi lại:
"Cô làm ơn nói bình thường đi"
Nghe xong câu này, tôi cảm giác như mình vừa phá được gông xiềng, trong lòng vô cùng sung sướng, tuy nhiên cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Tôi cứ tưởng anh thích kiểu dẻo quẹo như Vân Mộc Kiều cho nên bất quá mới phải dùng đến phương pháp này, không ngờ rút cục lại là phản tác dụng.
Tôi hít sâu một hơi, trả lời: "Anh có thể...lấy giùm tôi valy đồ được không?"
"..."
Ba chấm, cảm giác này thiệt là ba chấm. Mà vẻ mặt ai kia cũng ba chấm nốt...
Tôi thấy biểu tình "ba dấu hỏi" to đùng của anh như vậy, đành giả vờ cười cười, nói tiếp: "Tôi ăn mặc như vậy, sợ ông nội nhìn thấy...anh giúp tôi, được không ạ?"
Nghe thấy vậy, đầu mày của anh càng nhíu chặt. Tâm tình tôi cũng theo cái nhíu mày của anh mà căng như dây đàn, một lúc sau, Quân không nói không rằng câu nào, lạnh nhạt mở cửa bước ra khỏi phòng.
Cái đồ nhỏ nhen. Ích kỷ. Hẹp hòi. Vợ chồng hợp pháp với nhau mà nhờ một việc cỏn con cũng không được. Mỗi ngày anh ta không trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền đó thì không chịu được sao? Đối xử tử tế với tôi một chút thì hại đến bát cơm của anh ta à? Soái ca cái gì chứ, uống công đêm qua mình pha trà, còn khoác áo cho anh ta.
Tôi ngồi bó gối trên giường, trong lòng thầm chửi rủa thậm tệ cái tên bội bạc nào đó, thậm chí còn tính đến chuyện lấy đồ ướt mặc vào tạm để về phòng lấy đồ. Không ngờ lúc vừa định đứng dậy thì cửa phòng lại đột ngột bị mở ra.
Quân tay xách mấy túi to túi nhỏ của tôi, lạnh lùng ném vào phòng, trước khi rời đi còn buông lại một câu:
"Phiền phức"
Sau khi anh đi rồi, tôi mới cảm thấy thật muốn tự vả vào mồm mình. Chưa gì đã chửi rủa ỏm tỏi, sau đó lại cảm thấy ngọt đến mức có thể sâu răng.
Haizzz...cái người này thật là...
Tôi sung sướng ôm đống quần áo vào phòng thay đồ, sau đó xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho ông nội.
Khi tôi xuống đến nơi, ông vẫn chưa dậy, chỉ có anh vẫn ngồi ở sofa lặng lẽ đọc báo như thường ngày. Xét thấy bản thân mình vẫn nên lịch sự nói một câu cảm ơn với anh, cho nên lúc tôi đi qua phòng khách, có nói:
"Cảm ơn anh ạ"
Lẽ ra đối với một người có thành ý cảm ơn mình như vậy, anh nên nói một câu: "Không có gì" mới phải. Đằng này Quân chỉ ngừng đọc báo hai giây để ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai giây tiếp theo lại...cúi xuống tiếp tục đọc báo. Vẻ mặt vẫn cứ hờ hững phớt lờ như không nghe thấy gì, thật quá sức đáng ghét.
Tôi cố nuốt cục tức vào trong lòng, bụng nghĩ thầm: Không thèm chấp đồ máu lạnh ấy. Sau đó xuống phòng bếp nấu nướng.
Lúc tôi nấu xong thì ông nội cũng vừa dậy. Trong bữa ăn, ông nói:
"Lâu rồi mới đến ngủ ở đây, không ngờ ngủ ngon như vậy"
Anh không ăn gì mà chỉ ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi, trước mặt vẫn để một ly trà Ô Long, bình thản nói:
"Ông nội cứ ở đây vài hôm, bên này yên tĩnh hơn nhà bên kia"
"Vợ chồng trẻ, cần nhiều không gian riêng"
Ông nội vừa nói dứt câu thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, Quân nhìn màn hình điện thoại rồi đột nhiên nhíu mày một cái, sau một lát đắn đo anh mới chậm rãi bấm nút kết nối.
Trong lúc anh nghe điện thoại thì tôi tranh thủ gắp cho ông mấy món ăn tôi nấu, sau đó còn bảo ông ở lại với chúng tôi thêm một vài ngày. Cứ như vậy cho đến sau khi anh cúp điện thoại, anh mới quay sang nói với ông:
"Ông à, ba con mới vừa gọi đến"
Ông nội ngừng trò chuyện với tôi, hỏi lại: "Có chuyện gì?"
"Ba nói ngày mai sang Mỹ thăm Hải vài ngày, bảo con giữ ông ở lại đây"
Nghe anh nói vậy, ông nội có vẻ không hài lòng, hơi bực dọc nói: "Con trai cả của nó cũng ở thành phố C này, không bao giờ thấy nó tự giác đến thăm. Đứa ở tít tận đâu đâu thì cứ một tháng bay qua thăm một lần"
Tôi biết anh sinh ra đã không còn mẹ, ba lại lấy thêm vợ hai, có lẽ bao nhiêu yêu thương ông ấy đều dành cho con trai thứ cả rồi, thế nên chắc hẳn anh đã rất cô đơn.
Tôi vô thức quay sang nhìn anh, thấy anh vẫn ngồi yên lặng bên tách trà, vẻ mặt dù vẫn bình thản như không nhưng thái độ chần chừ không muốn nghe cuộc điện thoại lúc nãy kia, tôi cũng có thể hiểu được một phần nhỏ.
Sau một lát yên lặng, để không khí đỡ căng thẳng, tôi đành vui vẻ tươi cười, nói:
"Ông à, như vậy cũng tốt, ông cứ ở lại đây thêm vài ngày nữa, con sẽ nấu thật nhiều món ngon cho ông"
Tôi nói xong câu này, nét mặt của ông có vẻ giãn ra vài phần, ông nội thở dài một tiếng, nói với tôi:
"Ông chỉ mong hai đứa sớm sinh con thôi". Nói rồi ông lại quay sang nhìn anh:. Thằng bé này đã thiệt thòi nhiều rồi".
"Ông nội, con phải đi làm rồi". Anh vừa nói vừa buông tờ báo xuống, tầm mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Con sẽ bảo chị Hương sang nấu cơm buổi trưa cho ông"
"Ừ. Đi đi"
Sau khi anh đi rồi, tôi vốn định xin nghỉ làm để ở nhà với ông nội nhưng ông nhất quyết không đồng ý. Ông nói cạnh biệt thự của anh có một ông hàng xóm cũng gần bằng tuổi ông, chút nữa sẽ qua đó trò chuyện với ông ấy, còn bắt tôi phải tới công ty làm đủ tám tiếng mới được trở về nhà. Rút cục, sau một hồi thuyết phục mà ông vẫn không suy chuyển, tôi đành xách túi đi làm.
Tôi không hiểu tại sao mình lại yêu quý ông nội của anh đến như vậy, cũng không biết tại sao ông lại đối xử tốt với tôi như thế, chỉ có thể cảm nhận được rằng, kể từ ngày hôm đó, trong lòng tôi bỗng nhiên lại xuất hiện một cảm giác muốn sinh cho anh một đứa con, thành tâm thành ý hoàn thành tâm nguyện cho ông.
Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù hôn nhân không được lựa chọn nhưng trong lòng vẫn thật sự khát khao những điều vốn dĩ rất giản đơn tầm thường, được sinh con, được làm mẹ...sống một đời bình yên, hạnh phúc.
Tôi ngẩng mặt lên trời, khẽ thở dài một hơi...Ước mơ sao xa vời quá!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc