Yêu Trong Đợi Chờ - Chương 06

Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)

Sau khi mặc xong đồ Vân Mộc Kiều đưa, tôi mới phát hiện ra mấy bộ quần áo này kỳ thực kín cổng cao tường hơn lúc sáng rất nhiều.
Sáng nay tôi mặc một bộ váy ôm sát thân màu hồng phấn, tuy xuất thân của tôi không cao sang gì nhưng cũng may trời phú cho tôi một cơ thể cũng được xem là đầy đặn, ba vòng chuẩn 90 - 60 -90, mặc đồ body coi như cũng tạm vừa mắt.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng chợt nhận ra rằng: có lẽ vì sáng nay tôi ăn mặc như vậy cho nên mới khiến cho tên biến thái kia bộc lộ thú tính, và mọi phiền phức tiếp theo cũng bắt đầu từ đó mà ra.
Haizzzz, làm phụ nữ thật là khổ mà.
Tôi thở dài một tiếng, xoay đi xoay lại trước gương vài vòng, bất giác trong lòng xông lên một cảm giác rất kỳ lạ, tôi không biết diễn tả như thế nào, chỉ có thể cảm nhận được rằng: bản thân mình đột nhiên cảm thấy vui vui mà thôi.
Khi tôi xuống đến đại sảnh, anh và Vân Mộc Kiều đã chờ sẵn ở đó. Quân ngồi vắt chéo chân trên sofa, bàn tay cầm chiếc smartphone chăm chú đọc tin tức, khi thấy tôi, anh chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái rồi lại cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại, biểu tình vô cùng hờ hững.
Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi hai mắt chúng tôi giao nhau, tôi đã đọc được mấy tia hài lòng hiện lên trong ánh mắt trầm tĩnh như nước của anh... Phải nói, chồng tôi có đôi mắt rất đẹp, đồng tử sẫm màu tuy lạnh nhạt xa cách nhưng lại thâm sâu như biển, không đọc được nội tâm ra sao, không biểu đạt ra ngoài thế nào, người đối diện phải chú ý lắm mới bắt được mấy tia cảm nghĩ vụt qua trong mắt anh....
Anh hài lòng là tốt rồi!!!
Vân Mộc Kiều thấy tôi liền bĩu môi một cái rồi quay sang ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Anh, chúng ta đi thôi"
"Ừ".
Nói rồi, anh tắt điện thoại bỏ vào túi quần rồi đứng dậy, đi ra khỏi sảnh, tôi cũng đi theo.
Ba chúng tôi đi taxi đến khu phía đông thành phố Kyoto, ở đây đang mùa lễ hội cho nên cả một dãy phố dài được bày bán rất nhiều đồ ăn dành cho người đi bộ, có cả Yakitori sáng nay tôi vừa ăn và cả ti tỉ món khác, tất cả đều trông cực kỳ bắt mắt, còn có cả các trò chơi truyền thống Nhật Bản.
Tôi lặng lẽ đi phía sau, Vân Mộc Kiều khoác tay anh đi trước, cô ta hớn hở chỉ vào mấy đồ ăn được bày trên quầy, nói:
"Anh, chúng ta ăn món này đi"
"Được"
Vân Mộc Kiều nếm thử, sau đó xuýt xoa khen ngon, cũng không quên vênh mặt nhìn tôi. Tôi bây giờ đã bắt đầu quen với cái tính cách õng ẹo của cô ta, cho nên không cảm thấy khó chịu nhiều như lúc trước nữa, chỉ là vẫn cảm thấy hơi buồn vì ở một nơi đẹp đẽ nhộn nhịp thế này mà mình lại quá lạc lõng mà thôi.
Một lát sau, hai người họ vào một cửa tiệm ở lề đường, tôi vốn sợ mình lại không nuốt trôi được khi thấy cảnh cô ta cùng anh tình tình tứ tứ cho nên định kiếm cớ đi dạo một chút, đứng chần chừ mất một lúc, tôi mới dám lí nhí nói:
"Tôi không đói, tôi muốn đi dạo một chút, có được không?".
"Không"
"Ở đây đông người, không sao đâu, thật đấy". Nói đến đó, dường như tôi vẫn còn cảm thấy chưa thuyết phục, cho nên bổ sung thêm: "Tôi chỉ đi một lát rồi quay lại ngay"
Quân không mở miệng nói câu gì, nhưng ánh mắt lại biểu đạt vô cùng dứt khoát hai chữ: Không thể.
Tôi thấy vậy cũng không dám kỳ kèo thêm gì, rút cục đành phải ngồi xuống ăn cùng bọn họ. Để tránh cơn buồn nôn xông lên bởi giọng nói của Vân Mộc Kiều, tôi chọn cách vừa ăn mì vừa tập trung ngắm người đi đường, bỏ qua việc trước mặt mình có một đôi tình nhân đang hưởng thụ kỳ trăng mật thực thụ.
Ăn xong, ba người chúng tôi đến khu phố đèn lồng của lễ hội, ở đây cũng rất đông khách du lịch lẫn người dân bản địa đi lại, ban đầu tôi vẫn chỉ duy trì đi ở phía sau hai người họ, tuy nhiên đến khi đi vào đường chính, bởi vì chen chúc quá nên thành ra tôi bị lạc vào đám đông. Bấy giờ mới thấm thía tác hại của giày cao gót khi đến những nơi nhộn nhịp như thế này, không những tôi không thể đuổi kịp được anh và Vân Mộc Kiều mà trái lại còn bị chen lấn đến mức suýt chút nữa thì bị đẩy ngã.
Đúng lúc tôi bị một bà to béo người ngoại quốc va vào người thì một bàn tay to lớn kéo tôi lại, sau đó người đó đứng chắn trước mặt tôi, che cho cơ thể tôi khỏi bị va đập bởi những người khác.
Quân cau mày lẩm bẩm: "Phiền quá".
Sau đó dắt tay tôi đi.
Không biết anh làm cách nào để có thể tìm được tôi trong đám đông nhanh đến vậy, cũng không biết anh đã bỏ Vân Mộc Kiều ở đâu rồi, tuy nhiên giây phút này tôi lại cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp. Khi ấy, tôi thật lòng chẳng muốn quan tâm đến việc anh giúp đỡ tôi như vậy là vì nghĩa vụ hay là vì trông tôi quá thê thảm, hoặc bất cứ điều gì cả. Thật lòng, lúc ấy lại có cảm giác chỉ muốn anh cứ mãi nắm tay tôi thế này, cứ thế đi thôi!!!
Do cơ thể anh rất cao, tấm lưng lại rất rộng lớn nên tôi đi sát phía sau anh không hề bị xô đẩy như lúc trước gì cả, trái lại còn rất dễ chịu. Hai chúng tôi nắm tay nhau đi dưới muôn vàn chiếc đèn lồng đỏ, giữa con phố nhộn nhịp đông đúc người qua lại. Cảm giác như đây mới chính là tuần trăng mật của chúng tôi.
Ra khỏi phố đèn lồng, tôi thấy Vân Mộc Kiều đang đứng hậm hực ở cuối đường, liên tục xem đồng hồ. Anh nhìn thấy cô ta, lập tức buông tay tôi ra.
"Anh". Cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ánh mắt liền sáng rực lên.
"Đợi lâu chưa?"
"Không lâu lắm". Cô ta tiến đến tự nhiên khoác tay anh, sau đó quay sang nhìn tôi: "Chị An có sao không? Lúc nãy làm em lo muốn chết"
Nhìn điệu bộ "lo muốn chết" của cô ta, tôi lại chợt nhớ lại hai cái tát nổ đom đóm mắt lúc tối. Cô ta đóng kịch giỏi như vậy, tôi cũng nên đóng kịch lại một chút mới được:
"Không sao, đông người quá nên bị kẹt chút. Em lo như vậy coi chừng mặt nhanh già đó".
Thấy tôi cười cười như vậy, cô ta mím môi, cố cười theo: "Không sao là tốt rồi, da mặt em vì chị mà già chút cũng không sao"
"Ồ, vậy à? Em thật tốt"
Bị tôi móc mỉa, Vân Mộc Kiều giận tím mặt. Tuy nhiên có Quân ở đây nên cô ta không dám làm gì, rút cục đành ngậm bồ hòn làm ngọt, quay qua nũng nịu với anh:
"Anh, ra kia chơi mấy trò chơi này đi"
Lần này, anh vẫn trả lời: "Được". Thật quá sức chiều nhân tình mà.
Trong suốt quá trình Vân Mộc Kiều chơi mấy trò chơi truyền thống của lễ hội Gion, tôi và anh chỉ im lặng đứng nhìn. Một lát sau, cô ta chơi một mình chán quá nên đành đi về.
Về đến khách sạn, tôi biết mình kiểu gì cũng sẽ tiếp tục bị nhốt cho nên không cảm thấy quá bực bội như lúc trước nữa. Tôi lê bước đến sofa ngồi xuống, tầm mắt chăm chú quan sát mấy chương trình trên truyền hình nhưng tâm hồn lại bay đi tít tận đâu.
Qua một lúc sau đó, tôi mệt mỏi gục xuống ngủ thi*p đi. Trong giấc mơ, tôi ngửi thấy cả không gian tối om xung quanh thoang thoảng một mùi nước hoa nam tính thơm tinh tế dịu nhẹ!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc