Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên nhấp nháy mấy lần, ngay cả Lâm Đức Bân đang chuẩn bị rời đi cũng phải dừng lại cước bộ ngẩng đầu nhìn một cái, không hiểu lý do.
Lúc này ──
“A ── “
Tưởng Thanh Dung đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó toàn bộ đèn trong toilet đều vụt tắt, cả toilet nhất thời tối thui.
“Tưởng Thanh Dung, cậu sao vậy?” Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tưởng Thanh Dung, tim Lâm Đức Bân đập nhanh hơn, lấy ra điện thoại di động làm đèn pin soi tới, chỉ thấy Tưởng Thanh Dung ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bên miệng còn sùi bọt mép.
“Tưởng Thanh Dung, tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
Người vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn, sao đột nhiên liền ngã xuống? Lâm Đức Bân chỉ cảm thấy cả người hoảng hốt.
Vươn tay vỗ nhẹ mặt Tưởng Thanh Dung, phát hiện dưới lòng bàn tay là một xúc cảm lạnh lẽo.
── tại sao lại có thể như vậy?
Lâm Đức Bân có chút mờ mịt.
Con người này, vô luận vừa rồi lời hắn nói với cậu có nặng nề như thế nào, cậu vẫn chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng hắn như ngày xưa, vị trí ấy, ngay cả người vợ mới cưới của hắn cũng không thể thay thế được. Không thể có được, vĩnh viễn so với có được đều trở nên đặc biệt hơn!
Trong bóng tối, hắn không có cách nào thấy rõ được tình hình của Tưởng Thanh Dung, nhưng trực giác hắn biết rằng, tình trạng Tưởng Thanh Dung phi thường không ổn, không thể nào chờ được tới lúc xe cứu thương đến, bởi vì dưới bàn tay hắn, hắn đã không thể cảm nhận được hô hấp của Tưởng Thanh Dung nữa rồi.
Lâm Đức Bân bắt đầu thấy khủng hoảng, giữ chặt lấy thân thể Tưởng Thanh Dung mà lay động, “Tưởng Thanh Dung, cậu mau tỉnh lại, trả lời tôi đi! Tôi không trách cậu nữa, tôi tiếp nhận lời thổ lộ của cậu, cậu mau tỉnh lại đi, xin cậu đấy!”
Thế nhưng đáp lại hắn, chỉ là thân thể xụi lơ của Tưởng Thanh Dung…
***
Tại thời khắc cuối cùng khi Tưởng Thanh Dung mất đi ý thức, cậu chỉ cảm thấy nơi nào đó sau thắt lưng tê rần, rồi cậu nghe thấy chính mình phát ra một tiếng kêu đáng sợ.
Liên tưởng đến đèn trần chớp nháy vài cái, Tưởng Thanh Dung nháy mắt nghĩ tới hai chữ “rò điện”.
Cậu vẫn dựa vào bồn rửa tay, phía trên đó lại có không ít nước tràn ra, mà chỗ nước này không biết từ lúc nào đã khiến cho quần áo phía sau lưng cậu vẫn dựa vào bị ướt hết cả. Vật lý phổ thông có nói rằng, nước là chất dẫn điện, đèn bị chập điện, lan truyền sang trần nhà, điện theo đường nước thẳng đến quần áo ướt của cậu, cứ thế chẳng chút khách khí mà hạ knock-out cậu luôn.
Cứ như vậy mà ૮ɦếƭ luôn sao?
── thực không may!
Có điều nhớ tới những lời Lâm Đức Bân nói với cậu, Tưởng Thanh Dung lại nghĩ cái ૮ɦếƭ cũng không phải là khó có thể chấp nhận như thế. Lời thổ lộ bị cự tuyệt không lưu tình, thì cho dù cậu không ૮ɦếƭ, trái tim cậu cũng sẽ ૮ɦếƭ mà thôi. Cuộc đời này, cậu sống cũng đủ thất bại lắm rồi, bời vì mãi dậm chân tại chỗ mà bỏ lỡ mất cơ hội có được người yêu nhất.
Nếu như thật sự được đầu thai kiếp khác, cậu nhất định phải giống như lời Lâm Đức Bân nói, dũng cảm mà ──
“A!” Tưởng Thanh Dung giật mình đứng phắt dậy, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, con mắt mở to, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hách.
“Tưởng Thanh Dung, cậu không sao chứ?” Xung quanh truyền đến lời quan tâm thăm hỏi ân cần, Tưởng Thanh Dung quay đầu nhìn qua, nhận ra một gương mặt thân quen, người nọ thấy Tưởng Thanh Dung tỉnh, cười cười nói, “Tưởng Thanh Dung cậu lại có thể ngủ gật trong lớp hả, thật hiếm thấy nha!”
Tưởng Thanh Dung phải mất một lúc mới nhớ ra người nọ là người ngồi cùng bàn với cậu thời cao trung, Đỗ Nhạc.
“Có phải cậu ngủ đến hồ đồ luôn rồi không?” Đỗ Nhạc thấy Tưởng Thanh Dung tỉnh dậy rồi mà vẫn một bộ dạng ngơ ngác, vươn tay vỗ vỗ vai Tưởng Thanh Dung.