Ở trường Đại học có nam sinh tên Hoàng Quân thầm mến Diệu Anh, mặc dù đã nghe dân tình đồn Diệu Anh có người yêu rồi nhưng cậu không tin. Tiếp xúc với Diệu Anh mấy lần thấy cô giữ khoảng cách với bạn khác giới lắm, người như vậy sao có thể có người yêu sớm thế được. Hoàng Quân đã từng gặp qua Hải Đăng rồi, nhưng chắc chắn Diệu Anh không thể có tình cảm với Hải Đăng được. Tên Hải Đăng đó có gì tốt đâu ngoại trừ cái vẻ ngoài ưa nhìn một tí với số điểm cao một chút. Hoàng Quân cũng đứng thứ ba trong top chứ đùa, chỉ thua Hải Đăng và Diệu Anh thôi, cậu tin chắc cậu ăn đứt tên Hải Đăng đó về những mặt khác.
- Đợi đã Diệu Anh, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Diệu Anh đang định đến căn tin gặp người yêu lại bị Hoàng Quân gọi giật lại, trong lòng có chút khó chịu nhưng Diệu Anh vẫn cố nặn ra nụ cười xã giao.
- Cậu có việc gì sao?
- Đúng lúc tôi và cậu đều đang rảnh, chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau một bữa không?
Ơ cái gì thế nhỉ? Diệu Anh nói cô rảnh bao giờ, cô đang rất bận đấy chứ! Mà khổ nỗi Diệu Anh không thích làm mất lòng người khác vì những việc không đáng. Chẳng hạn như tình huống hiện tại, Diệu Anh không thể vì một bữa ăn mà lên giọng khó chịu với Hoàng Quân được. Trông ánh mắt mong chờ của Hoàng Quân càng khiến Diệu Anh khó xử thêm, đúng lúc đó tên bạn trai khó tính từ đâu xuất hiện, mặt đen như đít nồi.
- Cô ấy bận rồi! Không thể đi với cậu được.
Cứ ngỡ cứu tinh xuất hiện, ai ngờ vừa nhìn sang đã thấy Hải Đăng mặt lạnh nhìn mình Diệu Anh liền cúi đầu hối lỗi, nãy giờ chắc cậu đã ở căn tin trường đợi Diệu Anh lâu lắm rồi.
- Hải Đăng này, tôi thấy cậu đúng là lo chuyện bao đồng. Diệu Anh còn chưa trả lời cậu đã xen vào rồi, cô ấy có nói bận đâu. Hơn nữa cậu nên biết vị trí của mình ở đâu, chỉ là bạn thân thôi làm gì có quyền quản lý Diệu Anh. Người bạn trai tương lai như tôi không hề thích việc đó đâu.
Hoàng Quân phí nước bọt nói nhiều như vậy chỉ đổi lại một cái nhếch môi từ Hải Đăng. Gương mặt Hải Đăng nhìn rất gợi đòn, rõ ràng Hải Đăng đang khinh bỉ Hoàng Quân, nhưng Diệu Anh đang đứng đây nên Hoàng Quân không thể tự thể hiện bản thân là người bạo lực được.
- Bạn trai tương lai? Chuyện nực cười gì đây? Còn nữa, cậu đang rảnh sao?
Ngữ khí Hải Đăng nhẹ nhàng như gió, nhưng đến tai Diệu Anh lại khiến cô sởn cả gai ốc. Vừa dứt câu Hải Đăng đã quay sang nhìn Diệu Anh, cái nhìn giống như chất vấn cô lại giống như muốn đẩy cô vào tình thế khó xử. Trước cái nhìn từ hai người đàn ông Diệu Anh không biết làm thế nào cả, suy nghĩ một hồi rút ra kết luận bạn trai vẫn quan trọng hơn. Nói gì thì nói Hải Đăng vẫn là nhất nhất trong lòng Diệu Anh nhé!
- Bạn Hoàng Quân này, tôi thật sự không rảnh đâu. À, với cả tôi chỉ có một bạn trai hiện tại thôi, đào đâu ra bạn trai tương lai thế?
- Cậu... không lẽ là... hai người thực sự...?
Bạn học Hải Đăng quyết tâm đánh dấu chủ quyền trước mặt tình địch, vòng tay qua ôm lấy eo Diệu Anh, kéo cô lại gần khẽ thơm lên trán rất âu yếm tình tứ.
- Tôi cứ tưởng cậu cập nhật tin tức nhạy lắm. Hóa ra là chậm thua rùa bò, giờ thì tận mắt thấy rồi đấy. Chúng tôi là MỘT CẶP!
Hai chữ cuối Hải Đăng cố tình nhấn mạnh đề phòng tai bạn học Hoàng Quân nghễnh ngãng không nghe rõ. Người ta hay nói quê quá hóa khùng, chính là dùng để miêu tả tình trạng của Hoàng Quân bây giờ, cậu rất tự tin nói với Diệu Anh.
- Có thể bây giờ cậu vẫn còn yêu cậu ta nên mới nói vậy, tương lai không ai biết trước được. Chỉ mới là người yêu thôi, đã là chồng đâu. Tôi nhất định sẽ không để cậu rơi vào tay người như Hải Đăng.
Hoàng Quân bỏ đi một mạch luôn, bởi cậu biết trước chỉ cần đứng đây dây dưa trước sau cũng bị Hải Đăng chọc tức. Tình địch đi rồi Hải Đăng liền buông Diệu Anh ra ngay, lạnh nhạt bỏ đi trước.
Thôi xong, vậy là xác định rồi nhé! Người yêu giận rồi, số Diệu Anh khổ quá! Sao trai nó cứ tự tìm đến vậy nhỉ? Kẻ đi đằng trước diễn vai giận hờn rất đạt, đợi một lát liền có kẻ đằng sau lẽo đẽo bám theo, ôm lấy cánh tay Hải Đăng đung đưa vài cái.
- Giận đấy à?
- ...
- Ơ sao tự dưng lại giận thế nhỉ?
Gớm! Đã biết tỏng lý do rồi còn giả vờ hỏi này hỏi nọ, ngây thơ với chả không biết làm gì cho mệt.
- ... - So deep, cậu bạn trai quyết tâm không hé miệng nói nửa lời.
- Này, nói chuyện với tớ xem. Cứ để tớ nói một mình như độc thoại ấy.
Hai người khoác tay nhau đi hết một đoạn đường dài mà Hải Đăng cứ im ỉm suốt, có Diệu Anh không biết thôi chứ người ngoài tinh ý nhìn vào đều thấy Hải Đăng chốc chốc lại ngó sang xem Diệu Anh thế nào, chỉ là nhìn thôi nhé, ứ thèm mở miệng đâu.
- Đàn ông con trai gì giận dai thế, tớ có làm gì sai đâu nhỉ?
- Cô hay nhỉ, cô bảo tôi ở căn tin đợi cô còn cô thì ở đâu hả? Có phải thấy trai rồi nên quên mất thằng này rồi không?
Nghe Hải Đăng mắng lại mà Diệu Anh miệng cười hết cỡ, dù gì thì chịu mở miệng mắng là vui rồi, còn hơn cứ im lặng mà giận dỗi.
- Ơ làm sao dám quên được? Nhớ còn không hết quên bao giờ?
Cái miệng nó ngọt như mía lùi các cậu ạ, Hải Đăng nghe thế mà tim như nhũn ra thành nước rồi ý. Nhưng mà không được, tôn nghiêm đàn ông không thể để mất giá vì gái được, phải giận một lần thật dai cho Diệu Anh biết mặt, lần sau không dám trốn cậu đi với trai.
- Cô được cái nịnh là giỏi! Tôi đây không rảnh để ở đây nghe cô nói ba lời đường mật đó đâu nhé!
- Nói thế rồi vẫn giận à? Người gì đâu... tánh kì! Giận thì giận đi, bổn cô nương không thèm dỗ ngươi nữa.
Người Việt Nam nói là làm, Diệu Anh buông cánh tay Hải Đăng ra ngúng nguẩy bỏ đi trước luôn. Hại kẻ nào đó ở phía sau phải chạy theo xin làm hòa, miệng cười toe toét chẳng biết ai vừa lúc nãy làm mặt giận mặt hờn .
~~
Chẳng hiểu sao lại viết ra cái này nữa? ._. Thật ra au có định viết ngoại truyện kiểu này đâu, mà tự dưng muốn thấy bạn Hải Đăng giận dỗi trẻ con một tí nên up cho mọi người nhận xét :v =))) .
PhThao_CHH.