Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - Chương 41

Tác giả: PhThao_CHH

Bạn học Quỳnh Giao thật xui xẻo khi sắm vai cô con đẻ. Trong truyện cũng có đoạn cô con đẻ gặp cây táo nhưng lại không giúp đỡ, mắng chửi rồi đi mất. Đến cả cơ hội chạm vào “thân cây” Hải Đăng cô cũng không có, chẳng những như thế mà còn mắng chửi cậu nữa chứ. Dù biết là đóng kịch nhưng Quỳnh Giao không thích tí nào.
Cả buổi phải mặc bộ đồ hóa trang cây táo nóng nực đến toát mồ hôi như nước mà Hải Đăng cứ cười tủm tỉm suốt. Diệu Anh nhìn sang chỉ muốn đấm vào cái bản mặt đó vài cái, nóng quá hóa điên rồi. Được cái nịnh nọt là tốt, thay xong đồ hóa trang ra Hải Đăng cầm cái quạt đến chỗ Diệu Anh, phe phẩy bên cạnh cô, cái nụ cười rất chi là đáng ghét nhé!
– Mệt không?
– Còn phải hỏi à?
Ôi trời đất ơi, vừa mệt vừa nóng ૮ɦếƭ đi được! Diệu Anh thề lần sau sẽ chẳng tốt bụng gì sất, lo bản thân mình trước đã. Tự nhiên đi rước cái cực vào thân chi cho khổ vậy nè…
Diệu Anh không hề để ý ở đằng xa bạn lớp phó và bạn Khánh Thư đang đứng tụm vào nhau cười khúc khích. Thú thật Khánh Thư không đóng kịch được thật nhưng Huy “bà tám” có tài diễn rất nhập vai nhé. Khổ nỗi bạn Hải Đăng “tốt bụng” quá, muốn giúp đỡ nên bạn Huy cũng tác thành luôn.
Thiệt tình tự nhiên Diệu Anh có thêm người hầu không công à, nhìn cũng trắng trẻo cao ráo đẹp trai lắm. Khổ cái phận ôsin nó thế! Ai bảo khiến Diệu Anh diễn hoài mệt đứt hơi chi rồi giờ phải ngồi quạt cho cô.
Mẹ của bạn Huy lớp phó cũng tốt dữ lắm, nấu cả nồi súp to bự đãi cả lũ đói ăn 12 Anh D1. Ăn rồi mới biết Huy “bà tám” sướng lắm nhé, có người mẹ vừa chu đáo còn nấu ăn rất ngon nữa. Diệu Anh vừa ăn đã nghĩ ngay đến mẹ cô, ba mẹ đã đi công tác nữa rồi, tuy Quỳnh Giao đã dọn về ở với Diệu Anh nhưng cô vẫn cảm thấy trống vắng. Cô không giống những bè bạn khác, hằng ngày được ăn món do mẹ nấu và ăn cơm cùng với ba mẹ.
– Diệu Anh, cháu và cậu nhóc này là một đôi hả?
Mẹ lớp phó đưa bát súp cho Diệu Anh, đồng thời nháy mắt ẩn ý khẽ liếc sang phía Hải Đăng đang ngồi bên cạnh Diệu Anh. Trông Hải Đăng có vẻ như không hề nghe câu hỏi đó, vẫn từ tốn ăn súp. Nhưng cả lớp ngồi ở đây đều đã ngẩn mặt ra cả rồi, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khó xử. Bởi vì mẹ bạn Huy không biết gì về tin đồn cả, hơn nữa không ai biết chuyện riêng giữa hai người họ, tất cả lời nói bên ngoài đều là phỏng đoán thôi.
– Súp do bác nấu rất tuyệt, cháu rất thích. À, hai tụi cháu chỉ là bạn thân thôi.
Một câu nói cứu vãn tình thế, là từ Hải Đăng. Câu trước khen ngợi khiến người khác mát lòng, câu sau lại phủ nhận làm người ta hụt hẫng, cũng chỉ có Hải Đăng hay làm như thế. Mẹ lớp phó gật đầu bảo xin lỗi, cũng không trách mẹ bạn Huy được, bởi vì trong số những người ở đây ngoài những cặp yêu nhau thì Diệu Anh và Hải Đăng là thân thiết nhất.
Mọi người xung quanh im lặng đến lạ thường, bọn họ khác với mẹ lớp phó. Bọn họ đều đã nhận ra tình cảm của Hải Đăng dành cho Diệu Anh rồi, nhưng vì Diệu Anh nên cậu đã phủ nhận điều đó. Một người như Hải Đăng, thật rất đáng để yêu. Học chung với nhau hơn một năm ai cũng nhìn thấy Hải Đăng rất quan tâm tới Diệu Anh, đến con mọt sách của lớp cũng tự nhìn thấy được điều đó. Có câu :” Tôi thích cậu ấy, cả thế giới điều biết, chỉ có cậu ấy là không.” , chính là áp dụng vào trường hợp của Diệu Anh. Bạn bè trong lớp không biết Diệu Anh có tình cảm đặc biệt với Hải Đăng hay không nhưng họ biết Diệu Anh không hề biết Hải Đăng thích cô.
Cả bọn đồng loạt thở dài, lớp trưởng thật là… Học giỏi lắm mà sao mấy chuyện này ngốc thế không biết. Phải nói là mù tịt luôn mới đúng!
– Làm gì thở dài cả đám thế? Thời gian diễn văn nghệ còn lâu mà, hôm nay tập chưa xong thì hôm khác tập tiếp.
Diệu Anh không biết mọi người đang nghĩ gì nên vô tư thoải mái nói thế, cô cứ nghĩ bọn họ lo lắng cho vở kịch của lớp.
– Lớp trưởng này, tài hùng biện của cậu giỏi hơn tụi tôi nhiều sao không tham gia thử một vai để làm nở mày nở mặt 12 Anh D1 hả?
– Chẳng phải tôi hát rồi sao?
Cái lớp này mãi rồi bao nhiêu việc đổ hết lên đầu Diệu Anh, một mình cô tham gia hai tiết mục mệt ૮ɦếƭ đi được. Chẳng lẽ vừa hát xong Diệu Anh phải thay trang phục để lên sân khấu diễn kịch tiếp à?
– Ôi dời, giữa hai tiết mục còn có tiết mục hát của 12 Văn D2 rồi mà. Đủ thời gian chuẩn bị đấy.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệu Anh mọi người đã biết thừa chắc chắn cô không đồng ý rồi. Nhưng dù sao Hải Đăng cũng là bạn tốt, bọn họ quyết tâm giúp đỡ người bạn này, rút ngắn khoảng cách giữa Diệu Anh và Hải Đăng.
– Thế này đi, cậu lên làm người dẫn chuyện giúp chúng tôi.
– Ơ thế chưa phân ai làm người dẫn chuyện à?
Linh “lé” đứng ở đằng xa nghe vậy định mở miệng nói “Rồi” đã bị Khánh Thư nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại, một âm thanh cũng không phát ra được. Huy “bà tám” cùng người yêu phối hợp rất ăn ý, lập tức nói ngay.
– Ôi dời, làm gì có ai chứ? Cậu và Hải Đăng làm nốt nhiệm vụ đó đi.
Dù sao dẫn chuyện cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần đứng cạnh sân khấu nói vài câu trước khi mọi người lên diễn ở mỗi cảnh là được. Thế nhưng người dẫn chuyện làm gì cần đến hai người? Chẳng phải một mình Diệu Anh cũng đủ rồi sao?
– Được, việc này cũng không lớn. Chúng tôi sẽ làm.
Hải Đăng trở thành người được quyền phát ngôn của Diệu Anh, nhận lời ngay. Cả bọn thấy thế nháy mắt nhìn nhau rất ẩn ý, xong lại quay sang nhìn Hải Đăng mặt lạnh như tiền, rõ sướng rồi còn giả vờ cool boy.
Cũng trễ rồi nên mọi người ăn xong đều ra về hết, Quỳnh Giao không về chung với Diệu Anh vì bận mua gì đó. Do thế mà Hải Đăng phụ trách “hộ tống” Diệu Anh về nhà, dọc đường đi cô cứ liếc Hải Đăng mãi không thôi, liếc đến nỗi nhìn hai mắt như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ luôn.
– Bất mãn cái gì thì nói đi. Liếc hoài lé mắt sau này xấu không ai rước thì đừng có trách tôi đấy!
Hai mắt Hải Đăng vẫn nhìn thẳng nhưng cậu biết cô đang bực cậu lắm, về cái chuyện Hải Đăng tự ý đồng ý chuyện làm người dẫn chuyện cho vở kịch. Con nhỏ này, đứng chung với cậu một chỗ nói vài câu tiếng anh có gì khó khăn đâu mà thái độ trông ghê thế, kiểu như muốn tránh Hải Đăng như tránh tà vậy.
– Một mình tôi đủ rồi, cậu dẫn chuyện cùng làm gì chứ? Tôi đâu cần.
– Cậu không cần nhưng cả lớp cần. Tôi rất quan trọng đấy nhé!
Coi cái bản mặt tự kiêu kìa, vênh lên nhìn trời thấy mà ghét, Diệu Anh thật muốn có móng tay dài nhọn để nhảy đến cào nát mặt Hải Đăng. Khổ nỗi suy nghĩ vậy thôi chứ sao làm được, trong đầu liên tục trù Hải Đăng vấp phải cục đá té ra đất đi cho chừa cái tật đi không nhìn đường.
Công nhận cái miệng Diệu Anh nó linh ơi là linh, mấy giây sau Hải Đăng trượt vỏ chuối té ra đất luôn. Tội nghiệp cái ௱ôЛƓ hôn đất mạnh ơi là mạnh, chắc ê ẩm lắm! Chẳng những Diệu Anh không thông cảm cô còn ngồi xổm trước mặt Hải Đăng cười ha hả, cười như được mùa, cười đến nỗi không thấy gương mặt đen như đít nồi của Hải Đăng.
– Vui lắm hả?
– Vui chứ, lớp mười hai rồi đi còn té là sao? Chậc chậc…
Hải Đăng định trả lời nhưng cậu đã nhìn thấy ở đầu con hẻm có một người đang đứng đó. Là Minh Trang. Từ lúc khai giảng đến giờ Hải Đăng chưa gặp Minh Trang lần nào, không hiểu hôm nay vì sao cô lại đến đây.
Bắt gặp ánh mắt chất vấn của Hải Đăng đang nhìn về phía mình Minh Trang cũng không cần phải lén lút đi sau họ nữa, trực tiếp đến trước mặt Diệu Anh.
– Chị Diệu Anh có thể dành ra ít phút nói chuyện với em không?
Diệu Anh nhíu mày, trước giờ cô không có thiện cảm với Minh Trang lắm. Đối với kiểu người như Diệu Anh yêu ghét rất rõ ràng, đã không có thiện cảm một lần tiếp xúc cô cũng không muốn.
– Có chuyện gì nói ở đây luôn đi.
– Không được! Em muốn nói riêng với chị.
Cái kiểu như ta đây là lớn nhất vậy, chẳng lẽ Minh Trang muốn là Diệu Anh phải đáp ứng hay sao?
– Định diễn kịch khi chỉ có hai chúng ta nữa? Trò đó cũ quá rồi.
Trước mặt Minh Trang, Diệu Anh không kiêng nể gì nắm tay Hải Đăng đỡ cậu đứng dậy, cậu cứ tưởng cô tốt bụng. Vậy mà không phải, Diệu Anh chỉ muốn lợi dụng Hải Đăng để chọc tức Minh Trang thôi, ăn miếng trả miếng, trước đây Minh Trang chẳng phải cũng làm vậy còn gì.
– Không phải. Em biết chị không thích em nhưng ngay cả nói chuyện một chút cũng không được sao?
Kiểu như thế này nếu Diệu Anh không nói chuyện Minh Trang sẽ không bỏ đi đâu, cô thở dài một tiếng rồi nói với Hải Đăng.
– Cậu về trước đi. Dù sao cũng gần tới nhà tôi rồi, mai gặp.
Hải Đăng đánh mắt nhìn Minh Trang rồi cũng gật đầu, dù sao Diệu Anh cũng không phải trẻ con, có những chuyện cô tự biết ứng xử. Sau khi đã không còn thấy bóng dáng Hải Đăng ở cuối con hẻm Minh Trang mới bắt đầu nói.
– Chị Diệu Anh, tin đồn của chị và anh Hải Đăng là thật có phải không?
– Gì chứ?
Theo phản xạ Diệu Anh bật lại câu hỏi ngay, cái quái gì ai cũng quan tâm đến tin đồn vậy. Tin đồn ăn được hả?
– Em thật sự rất mong hai người thành một cặp.
– …
– Có thể nói như vậy chị không tin, bởi vì trước đây em rất thích anh Hải Đăng mà. Nhưng cái gì nó cũng ở một giai đoạn mà thôi, bây giờ em nhận ra em thật sự không hợp với anh ấy.
Minh Trang cười nhẹ, nhưng Diệu Anh hiểu, nụ cười đó chẳng có tí niềm vui nào. Nó cũng giống với cái cách Diệu Anh từng cười khi thừa nhận với Quỳnh Giao rằng cô thích Hải Đăng, giả tạo đầy đau khổ.
– Chị biết không, nhiều lúc em rất ghen tỵ với chị. Anh Hải Đăng lúc nào cũng quan tâm chị hơn cả, chỉ cần chị có chuyện gì anh ấy đều sẽ chạy đến ngay. Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, thật sự là vậy!
Ghen tỵ? Ngưỡng mộ? Tại sao phải cảm thấy như vậy? Diệu Anh có cái gì hơn mọi người đâu, đối với Hải Đăng cô cũng chỉ là một người bạn hết sức bình thường thôi. Là một lớp trưởng, là một cô bạn cùng bàn, là bạn thân của người yêu cũ… giữa hai người cũng chỉ có vậy thôi, không hơn không kém. Việc Hải Đăng quan tâm đến Diệu Anh không phải đó là việc nên làm giữa những người bạn sao, có gì mà phải ngưỡng mộ?
– Đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?
Minh Trang ngẩn người, cô nói nhiều như vậy không lọt vào tai Diệu Anh một chút gì sao?
– Em…
– Về đi. Xem như em đã nói xong, tôi không có gì để đáp lời những lời đó của em cả.
Diệu Anh bước qua người Minh Trang, đi thẳng về phía trước. Cô không muốn nói thêm về mấy chuyện tình cảm đau lòng đó nữa. Minh Trang kéo tay Diệu Anh nhưng bắt hụt, Diệu Anh đã nhanh tay hơn né sang một bên, quét mắt nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Minh Trang rồi bỏ đi.
– Chị, nhất định chị phải trân trọng anh ấy.
Thứ lỗi cho Minh Trang, cô chỉ có thể nói được như vậy thôi. Câu quan trọng nhất đó là “Hải Đăng thích Diệu Anh” cô không thể nói một cách bình thường được, Minh Trang có sự ích kỉ của riêng mình. Đau lòng biết bao nhiêu khi chính miệng Minh Trang phải nói ra người con trai cô thích đem lòng yêu thích một cô gái khác. Cô làm không được, không thể!
Diệu Anh về tới nhà nhưng cô không mở cửa vào ngay, cô ngồi xổm xuống đất, gục đầu vào cánh tay, bắt đầu nức nở. Trân trọng sao? Trân trọng cái gì? Trân trọng tình bạn đáng buồn của hai người? Rõ ràng giữa Diệu Anh và Hải Đăng không có quan hệ gì, nhưng không ai lên tiếng phản bác cả, bởi vì cả Diệu Anh và Hải Đăng đều nghĩ phản ứng kịch liệt chỉ khiến mọi chuyện lớn hơn. Điều đó càng khiến suy nghĩ của mọi người về bọn họ mập mờ hơn. Trong mắt mọi người và một số thầy cô trong trường Hải Đăng và Diệu Anh nghiễm nhiên đã trở thành một đôi.
Quỳnh Giao vừa từ nhà bà trở về đã thấy Diệu Anh ngồi trước cổng, có vẻ như cô rất mệt mỏi thì phải. Quỳnh Giao giấu hộp quà vào túi xách, đó là quà sinh nhật của Hải Đăng. Thời gian ở nhà bà Quỳnh Giao đã đem hộp quà theo, lúc trở về nhà Diệu Anh để thuận tiện đi học lại quên mất, vì thế Quỳnh Giao mới phải chạy đến nhà bà lấy quà về. Quỳnh Giao không biết Diệu Anh có tìm hiểu thông tin về Hải Đăng hay không nhưng đúng ngày Nhà giáo 20-11 cũng là sinh nhật của Hải Đăng.
Chuyện này Quỳnh Giao đã biết từ lâu rồi, quà cũng đã chuẩn bị từ mấy tháng trước. Từ lúc phải lòng Hải Đăng cô đã tìm mọi cách để hiểu rõ về cậu hơn, từ ngày sinh tháng sinh đến sở thích sở đoản Quỳnh Giao đều nắm rõ. Đấy, so ra có phải Quỳnh Giao hơn Diệu Anh rất nhiều không? Chẳng phải Quỳnh Giao rất quan tâm đến Hải Đăng hay sao? Vậy mà không hiểu sao lúc nào cậu cũng Diệu Anh, Diệu Anh. Bực ૮ɦếƭ đi được!
Có người mặc dù thấy bạn mình như vậy nhưng vẫn thản nhiên mở cửa vào nhà.
Nhưng mới đi qua Diệu Anh vài bước Quỳnh Giao đã phải dừng lại, cô nghe được tiếng nấc từ Diệu Anh. Quỳnh Giao cứ ngỡ tai mình bị sao rồi, nhưng tiếng khóc thút thít đó ngày một chân thực hơn khiến Quỳnh Giao không thể phủ nhận Diệu Anh đang khóc, khóc rất thương tâm.
Nhớ kĩ lại thì dạo này Diệu Anh rất lạ, trên lớp ít nói hơn trước nhiều, có lúc bạn bè đến nói chuyện mới đùa giỡn một chút. Ở nhà lại càng trầm tính hơn, đến bữa ăn Quỳnh Giao mới thấy Diệu Anh xuất hiện. Thời gian còn lại Diệu Anh đều ở mãi trong phòng, không hề bước ra ngoài. Mọi lần Quỳnh Giao rất tự nhiên vào phòng Diệu Anh nhưng gần đây Diệu Anh thường xuyên khóa trái cửa, giống như cách ly với thế giới bên ngoài vậy.
- Mày bị sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?
Diệu Anh không hề nhận ra Quỳnh Giao đã về, nghe được tiếng động Diệu Anh mới lau vội nước mắt, ngẩng mặt nhìn Quỳnh Giao.
- Tao không sao.
Đôi mắt đỏ hoe của Diệu Anh khiến Quỳnh Giao sửng sốt, từ trước đến giờ Quỳnh Giao chưa từng thấy Diệu Anh khóc lần nào. Ít nhất sẽ không khóc trước mặt người khác, đối với Diệu Anh đó gọi là phá hoại hình tượng, bởi vì Diệu Anh là người rất chú trọng đến vẻ bề ngoài đàng hoàng, đứng đắn, tử tế ra sao.
Không hiểu sao lúc này Quỳnh Giao cảm thấy rất chua xót trong lòng, cô sai rồi sao? Sai vì đã hỏi chuyện tình cảm của Diệu Anh? Nếu lúc đó Quỳnh Giao làm ngơ xem như không biết gì về chuyện Diệu Anh thích Hải Đăng thì bây giờ mọi chuyện đã đi về đâu? Quỳnh Giao biết Diệu Anh khóc vì điều gì, ít nhất cô có thể nhận ra dạo này Diệu Anh không còn thân thiết quá mức với Hải Đăng. Hai người chỉ tiếp xúc ở mức độ xã giao bạn bè bình thường thôi, trên lớp Diệu Anh không tán gẫu quá nhiều với Hải Đăng như lúc trước. Diệu Anh luôn là người duy trì bầu không khí im lặng giữa cô và Hải Đăng.
Vào nhà đi, không cảm lạnh bây giờ.
Sức khỏe của Diệu Anh không tốt, thời tiết thay đổi là cô sẽ mệt mỏi trong người ngay. Diệu Anh nhìn sững Quỳnh Giao, đây là người bạn thân của cô. Còn người kia là người cô thích, là người ςướק mất trái tim của Diệu Anh. Cả hai người, đối với Diệu Anh đều rất quan trọng.
Nhưng Diệu Anh đã lựa chọn Quỳnh Giao - tình bạn của mình và vứt bỏ tình cảm nam nữ đơn thuần vừa mới nảy sinh đó. Để rồi bây giờ mỗi lần nhớ đến nụ cười của Hải Đăng hay từng hành động quan tâm của cậu đều khiến Diệu Anh rơi nước mắt. Hải Đăng đối với cô quá tốt, sao cô có thể ngăn bản thân mình ngừng thích Hải Đăng được đây?
Diệu Anh không biết cô vừa khóc vì điều gì nữa, là vì tình cảm đơn phương đáng thương của cô hay là vì tình bạn cô đã chọn lựa. Có lẽ là nước mắt tự rơi, là buồn tủi lâu ngày kìm nén, và những lời nói của Minh Trang đã tháo nút thắt những đau khổ của cô, để nước mắt trào khỏi tuyến lệ.
- Quỳnh Giao, tao thật sự rất quý mày. Chúng ta, có thể làm bạn thân suốt đời được không?
Nói Diệu Anh đáng thương cũng được, đáng hận cũng không sao. Nhưng cô đã từ bỏ tình cảm với Hải Đăng rồi, vì vậy cô không thể mất thêm Quỳnh Giao được.
- Có thể.
Quỳnh Giao không suy nghĩ đã trả lời ngay, cô không hề biết lúc khẳng định điều đó trong mắt Quỳnh Giao đã có bao nhiêu kiên định, bao nhiêu chân thành của một người bạn thân thật sự. Chính Quỳnh Giao cũng không biết rằng câu nói hôm nay đã ám ảnh tâm trí cô dẫn đến thay đổi cả suy nghĩ của cô sau này.
~~~~~
Năm nay mùa lạnh đến sớm, nắng mưa cũng thất thường lắm. Cả tuần vừa rồi trời cứ mưa hoài, ra đường lúc nào cũng thấy mây đen, đi đâu đều phải mang ô theo. Ngày mai đã là 20-11 rồi, đồng nghĩa với việc văn nghệ mừng ngày Nhà giáo sẽ được tổ chức. Nếu cứ tiếp tục mưa như vậy e rằng văn nghệ sẽ bị hủy.
Trong lúc Diệu Anh âm thầm cầu mưa thì lũ quỷ 12 Anh D1 rủ nhau làm 乃úp bê cầu nắng treo đầy cửa sổ. Vì Diệu Anh ngồi ở tổ bốn nên chỉ cần ngẩng mặt sang trái sẽ thấy ngay một dàn 乃úp bê vẽ miệng cười đủ màu.
Thật là... văn nghệ năm nào chẳng tổ chức mà thấy tụi nó cứ háo hức mãi thế không biết. Ba năm ở trường này bọn họ cũng đã trải qua hai dịp văn nghệ lớn rồi đấy thôi. Gần đây Diệu Anh xui xẻo bị cảm nên giọng nói cũng thay đổi, cô bảo lớp đổi người hát Huy "bà tám" đầu têu nhất quyết không chịu, bảo giọng như nào hát như thế.
~~~~~
Cắt ngang tí. Cmt, cmt đi mọi người ơiii. Dạo này không xôm như trước nữa rồi :((( .
PhThao_CHH.
~~~~~
Bởi cái con người lúc xui xẻo làm chuyện gì, cầu việc gì cũng đều không như ý. Y như rằng hôm văn nghệ trời rất tươi xanh, một đám mây đen cũng méo thấy đâu. Hôm nay mọi người diễn kịch đều phải mặc trang phục hóa trang hết, chỉ có Hải Đăng và Diệu Anh ăn mặc thoải mái nhất. Trên người Hải Đăng áo sơ mi thắt nơ cùng với quần tây đen, đúng chuẩn soái ca của các nữ sinh. Nhờ vậy mà mỗi lần có người đi qua lớp 12 Anh D1 đều ngó nghiêng, chỉ chỏ về phía Hải Đăng. Vì Diệu Anh không chịu được lạnh nên bên trong cô đã mặc áo sơ mi rồi bên ngoài còn có áo sweatshirt màu xanh, bên dưới là quần jean màu trắng. Nhìn hai người đứng với nhau cũng có chút tương phản, nhưng phần nhiều là hòa hợp.
Tiết mục đầu tiên là của các cựu học sinh về thăm trường, toàn trai xinh gái đẹp thôi. Diệu Anh cũng gặp lại một số anh chị quen biết, nói chuyện rất vui vẻ, tình cảm vẫn như ngày nào.
- Nào, bây giờ đến tiết mục của 12 Anh D1. Đầu tiên chúng ta sẽ đến với tiết mục song ca từ Diệu Anh và Hải Đăng nhé!
Chẳng biết là tiếng hét của thần thánh phương nào mà vọng đến bên trong sân khấu còn nghe rõ, chắc là không thể ngờ được sau bao nhiêu lùm xùm từ tin đồn Diệu Anh và Hải Đăng vẫn có thể đứng chung sân khấu tham gia văn nghệ được. Diệu Anh nhận micro từ MC rồi lên sân khấu trước, Hải Đăng cầm guitar lên sau, trên sân khấu đã chuẩn bị sẵn ghế cho hai người và micro cho Hải Đăng.
- Xin chào mọi người, tôi là Diệu Anh từ 12 Anh D1.
- Chào mọi người, tôi là Hải Đăng.
Bên dưới bắt đầu xôn xao, chào hỏi lại cũng có, mà chất vấn về vấn đề riêng của Diệu Anh và Hải Đăng cũng có. Nhưng Diệu Anh không lấy làm tức giận về việc đó, bản chất của mỗi con người đều có tính tò mò mà, chẳng qua là bạn có kìm chế được nó hay không thôi.
- Được rồi, các bạn im lặng được chưa?
Tố chất lớp trưởng hiện rõ, ở lớp nói một câu bốn mươi người nghe theo. Thế nào mà ở trên sân khấu nói một câu đồng loạt ở dưới đều im lặng mới sốc chứ. Hải Đăng ngồi bên cạnh khẽ bật cười thành tiếng, sau đó mới tiếp lời Diệu Anh.
- Thành thật mà nói thì chúng tôi không biết hát bài gì cả. Mọi người có thể chọn giúp không?
Sau mấy chục lần hát cả tá bài 12 Anh D1 mới đưa ra quyết định là nghe theo khán giả bên dưới, bởi vì Diệu Anh và Hải Đăng hát bài nào cũng nhập tâm cả, giống như trái tim của hai người hòa vào giai điệu mỗi bài, cũng giống như hai người cảm thấy nhân vật trong lời bài hát là chính mình vậy.
Cả loạt ý kiến từ bên dưới vọng lên, Diệu Anh và Hải Đăng lắng nghe thật kĩ. Sau cùng Hải Đăng mới quay sang thì thầm to nhỏ gì đó bên tai Diệu Anh, thấy cô gật đầu rồi cậu mới bắt đầu gảy đàn.
Là giai điệu rất quen thuộc, cũng là bài mà mọi người hô tên nhiều nhất: Mùa ta đã yêu.
Hải Đăng là người hát trước.
" Đang đi trên con đường quen ngập tràn biết bao âm thanh yêu thương rộn vang
Ngày vui bước đi thênh thang
Mùa yêu đã về ngập tràn... "
Đây không phải lần đầu tiên mọi người được nghe Hải Đăng hát, nhưng đến giờ vẫn còn say mê như trước.
" Em nghe con tim em đập nhanh
Từ khi có anh mong anh trong em phút giây hạnh phúc ghé qua nơi đây
Tình yêu đã về xao xuyến... "
Diệu Anh vừa cất giọng hát lên đã khiến mọi người ngỡ ngàng, giọng hát này, nghe sao êm tai quá. Tuy giọng của Diệu Anh có gì đó nghẹn nghẹn một chút nhưng không ảnh hưởng gì lớn đến năng khiếu hát của cô. Mọi người không hiểu tại sao Diệu Anh hát hay đến vậy tại sao lần trước cô lại từ chối?
" Này anh... hát câu yên bình
Mùa xuân... hoa nở lung linh động xinh "
Cô một câu, cậu một câu, cùng nhau song ca hòa vào giai điệu bài hát. Trong mắt hai người lúc này đã không còn nhìn thấy mọi người xung quanh, họ chỉ có thể nhìn thấy được đối phương thôi. Khoảnh khắc này nếu như có thể ngừng lại thì hay biết mấy, Hải Đăng thật sự rất muốn ôm Diệu Anh vào lòng, để có thể cảm nhận được cơ thể cô, có thể cảm nhận được cô đang ở bên cạnh. Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua Diệu Anh có thể thoải mái với Hải Đăng, không phải lúc trên lớp, cũng không phải ở trên con đường về nhà, mà là cùng hát với nhau trên một sân khấu. Nụ cười của cả hai bây giờ chân thật hơn bao giờ hết, họ cười là vì đối phương, vì tình cảm thật lòng đậm sâu của cả hai.
Minh Trang đứng ở một góc dưới sân khấu, cô không hòa vào đám đông cổ vũ kia, chỉ đứng đằng xa nhìn ngắm người con trai cô thích âu yếm nhìn cô gái khác. Nếu Minh Trang không thích Hải Đăng cô chắc chắn sẽ chụp lại thời khắc này, bởi vì cảnh tượng đôi trai gái vừa hát vừa nhìn nhau lúc này thật sự rất đẹp, rất rung động lòng người. Ai tinh ý một chút liền có thể nhận ra tình cảm của họ dành cho nhau, Minh Trang biết rồi, Diệu Anh cũng thích Hải Đăng. Minh Trang chưa bao giờ thấy nụ cười đó từ Diệu Anh, cho dù khi đứng trước mặt cô hay đứng trước những bạn nam cùng lớp Diệu Anh đều không cười hạnh phúc như vậy, nụ cười ấy có lẽ chỉ dành cho Hải Đăng mà thôi.
" Hải Đăng, hai người thật sự rất đẹp đôi. Em thật lòng mong anh được ở bên cạnh chị ấy. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc