– Mà này…
Thái độ ngượng ngùng của Diệu Anh lọt vào mắt Hải Đăng trông rất đáng yêu, trước đây cậu luôn thắc mắc trên đời này có ai đáng yêu hơn cô không. Bây giờ Hải Đăng đã có đáp án rồi, không có ai cả, không một ai đáng yêu hơn Diệu Anh trong mắt Hải Đăng. Không nói không rằng Hải Đăng kéo bàn tay Diệu Anh lại, vuốt ve chiếc lắc tay, được một lúc mới trầm trồ.
– Nhìn đi nhìn lại rất hợp với tay cậu.
– Vậy sao?
Diệu Anh muốn rút tay lại nhưng không được, Hải Đăng hình như đang suy tư điều gì đó thì phải.
– Diệu Anh này, sau này cậu muốn làm nghề gì?
Hải Đăng kéo nhẹ một cái Diệu Anh đã ngồi xuống bên cạnh cậu, lúc đó Hải Đăng mới buông tay cô ra. Hai người họ đã sắp trở thành học sinh cuối cấp phổ thông trung học rồi, định hướng tương lai ngay từ bây giờ cũng không phải sớm.
– Bác sĩ, khoa Mắt.
Đây là ước mơ từ nhỏ của Diệu Anh, mỗi lần xem phim thấy những vị bác sĩ vào phòng mổ phong thái rất ngầu, Diệu Anh cũng muốn được như vậy. Muốn mặc áo blouse trắng, muốn được cầm dao mổ, muốn trở nên uy quyền trước người nhà bệnh nhân nói ra những hiểu biết chuyên môn của cô… Còn về tại sao là khoa Mắt mà không phải khoa Xương, khoa Tai – Mũi – Họng, khoa Tiêu hóa… thật ra chẳng có lí do gì cả, đơn giản Diệu Anh thích thế thôi.
Hải Đăng gật gù, thì ra hai người cũng có điểm chung đấy chứ. Đi ngang qua hai người là một cặp tình nhân, trông họ có vẻ là sinh viên đại học, nhìn sơ thôi đã thấy tình cảm của họ rất mặn nồng thắm thiết rồi. Hải Đăng vô tình cố ý liếc mắt nhìn Diệu Anh, chẳng biết cô đang nghĩ gì trong đầu nữa, được cái thả thính là giỏi thôi. Tự dưng tặng đồng hồ làm gì không biết, hại Hải Đăng cả đêm lăn qua lộn lại suy nghĩ, nghiền ngẫm đến mức sắp sập giường đến nơi.
– Này, tặng đồng hồ cho tôi là có ý gì thế?
Bất quá Hải Đăng hỏi thẳng luôn, nếu còn nghĩ nữa chắc đầu cậu nổ tung mất. Diệu Anh chống tay suy nghĩ một hồi, nhẹ tênh đáp.
– Tặng đồng hồ còn có ý nghĩa nữa à?
Một câu nói làm Hải Đăng suýt té ghế, cậu trợn to mắt nhìn Diệu Anh. Đừng nói là Diệu Anh thấy vừa mắt nên mua đấy nhé? Chẳng lẽ cậu chỉ là vật thử nghiệm xem chiếc đồng hồ đó đeo vào tay có hợp không thôi à?
– Tôi đùa thôi, cậu làm gì phản ứng quá thế! – Diệu Anh bật cười, giờ cô mới biết mắt Hải Đăng to tròn đến vậy – Có qua có lại, xem như quà sinh nhật sớm vậy, đến lúc đó tôi chỉ chúc thôi nhé.
Khóe môi Hải Đăng giật giật, quét mắt nhìn đồng hồ xong nhìn sang Diệu Anh, thất vọng tràn trề. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai tặng quà cho Hải Đăng theo kiểu như Diệu Anh, không có lời chúc gì cả, chỉ dúi hộp quà vào người cậu rồi bỏ đi. Cái kiểu tặng quà quái quỷ gì thế này?
– Nếu đã vậy tôi sẽ xem như cậu không có thành ý.
Tặng quà như vậy chưa đủ thành ý sao? Chẳng lẽ cậu ta chê quà quá rẻ tiền? Diệu Anh chau mày, chồm người đến định giật lại đồng hồ.
– Nếu đã vậy thì trả đây.
– Ở đâu có kiểu tặng quà rồi còn đòi lại chứ?
Vẫn như mọi lần Hải Đăng nhanh hơn một bước, đặt tay sang chỗ khác làm Diệu Anh vồ hụt, mém tí nữa đã ngã nhào xuống đất.
– Ở đâu có cái kiểu được tặng quà rồi còn bày đặt chê lên chê xuống chứ?
Diệu Anh bực bội phản bác, cô đã lựa kĩ lắm mà. Đó là kiểu đồng hồ nhìn được nhất trong cả tủ kính lớn kia. Đúng lúc Diệu Anh đang suy nghĩ điện thoại trong túi bỗng reo lên, phải mất một lúc Diệu Anh mới xác định được đó là điện thoại của cô.
– ” Alô? ”
– ” Vâng, con biết rồi. ”
– ” Vâng, con sẽ về sớm mà. Mẹ không cần lo. ”
– ” Được, con lớn rồi mà! Lát con sẽ ra ngoài ăn thật no mới về. ”
– ” Vâng, tạm biệt mẹ. ”
Lại một hôm nữa Diệu Anh phải ăn ngoài, hơn nữa từ lúc đến đây cô chưa ăn tối với ba mẹ lần nào. Thật là… Cũng hết cách, ai bảo ba mẹ phải đi họp lớp vào đúng hôm nay chứ. Tình cờ làm sao hôm nay Hải Đăng gặp lại bạn thời trung học cơ sở, cả đám gần mười người tụ tập nhau cũng đi chơi ở Sun Wheel. Ban đầu bọn họ không nhận ra, vì lúc còn học chung lớp Hải Đăng rất khó gần, không có ai thân thiết đến nỗi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Hải Đăng ngay.
– Là Hải Đăng có phải không? Mới nhìn lạ thế.
– Chào mọi người. Không nhận ra à?
Tai nghe Hải Đăng nói chuyện, nhưng tám đôi mắt lại dán chặt lên người Diệu Anh, nháy mắt rất ẩn ý.
– Úi chà chà, bạn gái xinh thế! Trắng trẻo dễ thương thế kia bảo sao lúc trước cả đống em theo cũng chẳng lọt vào mắt cậu.
Một bạn nam rất mạnh dạn bước lên bắt tay với Diệu Anh, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Diệu Anh cực kì ghét ánh mắt này, cứ như cô là món hàng để bọn họ quan sát thẩm định vậy.
– Chào cậu, tôi là Thanh Nam. Rất vui được gặp cậu, nói thật cậu rất xinh đấy!
– Cám ơn, tôi là Diệu Anh.
Một tràng ” Ồ ” đồng thanh của tám con người vang lên rất lớn, thì ra là cô gái này. Thảo nào khi trước được các em gái tỏ tình Hải Đăng đều từ chối thẳng thừng rất chi tuyệt tình :” Tôi có Diệu Anh rồi, không cần thêm cô gái khác đâu. ” Thì ra Diệu Anh là cô gái này, nói thật Hải Đăng vì cô gái này từ chối tất cả người con gái khác cũng không có gì lạ.
” Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi. ” – Ban đầu Hải Đăng từ chối bằng lý do rất quen thuộc cũng không rõ ràng khiến cho nhiều nữ sinh vẫn ôm mộng tưởng, liên tục làm phiền cậu. Một lần trong lúc tức giận Hải Đăng đã buột miệng nói ra cái tên ” Diệu Anh ” cậu hằng mong nhớ cho một em gái khối dưới biết. Lỡ phóng lao phải theo lao, sau này bất cứ ai tỏ tình với Hải Đăng cậu đều nói đã có người khác, và cái tên Diệu Anh dần xuất hiện nhiều hơn từ miệng cậu.
– Diệu Anh, cậu là người Hà Nội sao? Nghe giọng sướng tai ghê nha!
Nữ sinh ăn mặc bình thường đến mức không thể bình thường hơn đập tay ngưỡng mộ, thật sự từ lâu cô đã rất thích nghe giọng Hà Nội, nghe nói con gái Hà Nội rất xinh. Bây giờ gặp được Diệu Anh rồi mới biết quả không sai, giọng nói êm tai hay xinh đẹp đáng yêu Diệu Anh đều có cả.
Diệu Anh chỉ biết cười trừ chứ không trả lời gì cả, liên tục liếc mắt sang Hải Đăng cầu cứu sự giúp đỡ. Rất tiếc Hải Đăng cũng chẳng khá hơn gì Diệu Anh, cậu đang bị một đám con trai vây quanh tra hỏi đủ điều.
– Các cậu, tớ có ý này hay lắm. Hay là chúng ta ăn tối với nhau nhé?
– Ăn tối?
Chân mày Diệu Anh hơi nhíu lại rồi dãn ra, cô hi vọng Hải Đăng có thể thuận lợi từ chối. Dù sao họ chỉ là bạn của Hải Đăng, đối với Diệu Anh là những người xa lạ, ăn chung bữa nhất định sẽ sinh ra ngượng ngập, không thoải mái. Hải Đăng còn chưa kịp mở miệng từ chối đã bị đám con trai đẩy đi trước, hết cách luôn. Thôi kệ, ăn một bữa cơm với bạn cũ cũng không sao. Trong lúc Hải Đăng cảm thấy chuyện này rất bình thường thì Diệu Anh lại ôm một bụng tức tối, sao cậu ta lại đồng ý chứ?
Tiếp xúc rồi Diệu Anh mới biết những người này rất thân thiện, đi đến đâu là cái miệng hoạt động hết công suất ở đấy. Suốt bữa cơm Diệu Anh tập trung ăn, lúc được người ta hỏi đến mới trả lời, trông rất mất tự nhiên. Rất may Hải Đăng ngồi đối diện Diệu Anh, cậu mà ngồi bên cạnh cô chắc chắn đã bị cô xử đẹp nãy giờ rồi.
Cô gái ngồi bên cạnh Diệu Anh có vẻ rất quan tâm đến giọng nói và gương mặt của Diệu Anh. Cách mấy giây lại hỏi Diệu Anh câu gì đó để được nghe giọng Hà Nội, cách vài phút lại sờ soạng mặt Diệu Anh, xong mới trầm trồ khen ngợi da mịn quá, da trắng quá, thích quá!…
Hải Đăng bị cả đám chuốc bia hết ly này đến ly khác, tuy cậu đã đủ tuổi uống rượu bia nhưng tửu lượng vẫn còn non lắm. Mới uống vài ly mặt đã đỏ hồng lên, ăn nói bắt đầu không kiểm soát được. Đám bạn lợi dụng cơ hội đó hỏi toàn mấy câu hiểm hóc.
– Uống tiếp đi, uống tiếp đi…
– Chịu… tôi… không uống được… nữa đâu.
– Hà hà… Hải Đăng, cậu nghe tụi tớ hỏi này, nhất định phải trả lời thật lòng đấy.
Nãy giờ Hải Đăng cứ nhìn về phía Diệu Anh, bỗng nhiên thấy lạ ghê, từ một Diệu Anh sao đã thành ba bốn Diệu Anh luôn rồi? Diệu Anh nào mới là của Hải Đăng? Mấy câu của đám bạn Hải Đăng không nghe rõ lắm nhưng vẫn gật đầu xem như đồng ý.
– Nói đi, cô gái tên Diệu Anh đó là người cậu thích đúng không?
– Phải, là cô ấy!
– Thích nhiều như thế nào?
– Rất nhiều, tôi rất thích cậu ấy, thích từ rất lâu rồi.
” Ồ ” – Cả đám được dịp hả hê cười ồ lên, hiếm khi nào thấy được mặt say xỉn si tình của Hải Đăng như vậy. Đúng là ngàn năm có một! Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệu Anh, một giây sau họ đã thất vọng tràn trề, Diệu Anh rất dửng dưng xem như chuyện đó không liên quan đến cô. Ban đầu Diệu Anh có hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nửa tỉnh nửa say của Hải Đăng cô chỉ biết thở dài, đúng là say quá rồi, không thể kiểm soát được hành vi của mình.
– Rất lâu là từ bao giờ?
– Năm tuổi.
Hải Đăng trả lời không do dự, sau đó gục đầu xuống bàn ngủ luôn. Mọi người thật sự rất sửng sốt, năm tuổi hai người đã quen nhau rồi sao? Hơn nữa mọt sách như Hải Đăng lại biết yêu sớm như vậy. Đúng là con nít ranh! Diệu Anh cảm thấy Hải Đăng không thể tiếp tục ở đây được nữa liền đứng dậy.
– Xem ra chúng tôi phải về rồi. Tôi sẽ gọi taxi, phiền mọi người dìu cậu ấy ra xe giúp tôi.
Sau khi hai người lên taxi rồi đám bạn cũ của Hải Đăng mới luyến tiếc vẫy tay tạm biệt, dễ gì có dịp được gặp nhau như thế, vậy mà tiệc lại kết thúc quá nhanh. Đầu của Hải Đăng gối lên đùi Diệu Anh, ngủ rất ngon lành. Ban đầu cô đã muốn đặt đầu Hải Đăng dựa vào lưng ghế, ai ngờ cả cơ thể Hải Đăng vô lực ngã ra người Diệu Anh, đâm ra tư thế của hai người hiện giờ trông rất quái lạ xen vài phần mờ ám.
Năm tuổi sao? Hải Đăng quen ai từ năm tuổi vậy nhỉ? Còn thích một cô bạn gái rất lâu nữa. Không ngờ Hải Đăng lại chung tình đến mức đó. Đánh ૮ɦếƭ Diệu Anh cũng không bao giờ nghĩ tới người đó là cô, Diệu Anh lúc này đang thầm cảm thán cô gái đó thật may mắn. Xem ra cả Diệu Anh và Quỳnh Giao đều không phải đối tượng Hải Đăng trao trọn trái tim rồi.
Mấy ngày trôi qua cả hai gia đình đi rất nhiều nơi, chơi cũng rất vui. Hầu như khắp Đà Nẵng không có nơi nào họ chưa từng đặt chân đến. Quỳnh Giao và Diệu Anh cũng làm hòa trở lại, là do Quỳnh Giao chủ động xin lỗi, sau đó đãi Diệu Anh một bữa ăn vặt nhiều đến phát ngán xem như quà sinh nhật muộn. Kiểu người như Diệu Anh thực sự không thể giận ai quá lâu, chỉ cần đối phương chịu nhận lỗi cô nhất định sẽ bỏ qua không do dự. Đối với Quỳnh Giao là thế, Hải Đăng cũng vậy, không một ai khiến Diệu Anh giận lâu thật lâu được.
Cuối cùng cũng đến ngày họ trở về, Diệu Anh đang ở trong phòng dọn dẹp quần áo lại phát hiện thiếu gì đó. Cô đứng thẳng người đánh mắt nhìn quanh phòng, không có gì lạ, cuối cùng ánh mắt Diệu Anh quét khắp người cô, dừng lại ở cổ tay trái trống trơn. Lắc tay của Diệu Anh? Biến đâu mất rồi?
Diệu Anh hoảng hốt lục lọi khắp căn phòng, thậm chí mọi ngõ ngách cô đều kiểm tra rất kĩ. Va li quần áo xấu số bị Diệu Anh đổ hết ra ngoài, cô kiểm tra từng túi áo khoác, túi quần, vẫn không thấy lắc tay đâu. Rốt cuộc lắc tay của Diệu Anh đang ở đâu? Chẳng lẽ nó mọc chân tự đi sao?
– Diệu Anh, sắp đến giờ ra sân bay rồi, sao cậu mãi vẫn chưa xong vậy?
– Gần xong rồi, đợi tôi một chút.
Xem ra Hải Đăng và ba mẹ của cậu đã đến phòng của ba mẹ Diệu Anh chờ sẵn rồi, lúc nào cũng vậy, sao Diệu Anh luôn là người trễ nhất thế nhỉ? Diệu Anh tranh thủ thời gian tìm lại một lần nữa, lần này còn kĩ hơn ban nãy rất nhiều, vậy mà vẫn không thấy đâu. Thôi xong, lắc tay đó Diệu Anh mới đeo được có mấy ngày đã mất rồi. Khổ thế chứ lị! Rõ ràng chỉ có lúc tắm Diệu Anh mới tháo ra thôi, nhưng lúc nào cô cũng để trên bàn uống nước mà, sao có thể mất được hay thế?
Đành chịu thôi, không tìm được Diệu Anh cũng không còn cách nào khác. Cô tiếc nuối thu dọn lại quần áo, xong hết tất cả rồi mới nhìn lại khắp căn phòng, lắc tay có thể ở đâu? Lần này đến lượt Quỳnh Giao bên ngoài réo rắt, Diệu Anh đành vội vã mang theo chìa khóa đóng cửa phòng lại.
Trước mặt Hải Đăng và mọi người Diệu Anh luôn mặc áo tay dài, mặc dù thời tiết khá nóng nực. Mấy lần Hải Đăng định hỏi nhưng lại thôi, quần áo của Diệu Anh, cô thích mặc thế nào cậu không cấm được. Kì lạ là từ đầu đến giờ Diệu Anh có vẻ như đang tránh mặt Hải Đăng, cô không hề đi gần cậu, cũng rất ít khi mở miệng. Thậm chí lên máy bay Diệu Anh lập tức đến ngồi bên cạnh Quỳnh Giao, bỏ mặc Hải Đăng ngồi một mình.
Suốt hơn một tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cứ chốc chốc Hải Đăng lại nhìn sang Diệu Anh, cố gắng tìm ra điểm khác lạ nào đó. Nhưng vẫn không có, Diệu Anh rất an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ cô đang mệt?
Bên ngoài nhìn vào có thể hiểu lầm Diệu Anh đang ngủ nhưng thật sự cô đang đấu tranh suy nghĩ rất dữ dội, tất cả đều vì lắc tay đáng ghét đó. Rõ ràng Diệu Anh để nó ở trên bàn, sau đó cô đi tắm, lúc trở ra Diệu Anh không để ý đã mất hay chưa nhưng suốt từ lúc đó đến khi Diệu Anh phát hiện không còn lắc tay trên bàn hay trên tay nữa cô cũng không hề ra khỏi phòng. Haizzz, đúng là đau đầu, đau đầu quá mà!
Diệu Anh về đến nhà rồi lên thẳng phòng luôn, không hề nói với ai lời nào. Có người kia lo lắng, cũng theo cô lên phòng, ù uôi, người gì đâu tự nhiên thấy sợ. Diệu Anh liếc mắt nhìn Hải Đăng, sao cậu ta không ra ngoài cho cô thay đồ chứ, nóng nực quá à!
– Có chuyện gì cậu nói nhanh tí đi.
– Bệnh à?
Hải Đăng là quan tâm nên mới hỏi thôi, thế mà thấy Diệu Anh nhăn mặt mới gớm chứ! Thậm chí còn không trả lời hay gật đầu, lắc đầu một cái, Diệu Anh nằm luôn ra giường xem như không nghe không thấy gì cả. Người nào đó thấy thái độ của Diệu Anh chẳng những không tức giận mà càng lo lắng hơn, cậu đến gần cô, nắm lấy cánh tay của Diệu Anh lay lay, hỏi han.
– Cậu bị sao vậy? Đau đầu, đau bụng hay như nào? Nói đi để tôi còn mua thuốc…
Lời nói còn chưa dứt Hải Đăng đã phát hiện ra một chuyện, cổ tay trái cậu đang nắm, không hề có lắc tay. Diệu Anh thấy Hải Đăng im lặng mới quay lại xem sao, ai ngờ mặt của cậu chẳng khác gì bôi nhọ xoong lên, đen như đít nồi. Tự dưng Diệu Anh cảm thấy chột dạ ghê gớm, lúc này mới để ý Hải Đăng vẫn còn nắm cổ tay cô, càng lúc càng chặt hơn, nơi đó đau quá đi mất!
– Lắc tay đâu?
~~~~~
Au có viết vài truyện mới mà vẫn chưa có nhiều người nhận xét, bạn nào rảnh vào đọc hộ giúp au nhé! Cám ơn nhiều <3 =)))
Thâи áι – PhThao_CHH.
~~~~~
Chưa bao giờ Diệu Anh nghe được giọng nói lạnh lẽo đến vậy, càng không ngờ hơn giọng nói đó là từ Hải Đăng mà ra. Thôi xong rồi, cuộc đời Diệu Anh coi như đã định sẵn kết thúc! Chắc chắn Hải Đăng giận lắm đây, ánh mắt nhìn Diệu Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.
– Tôi… tôi…
– Nói!
Diệu Anh càng ấp úng càng khiến Hải Đăng bực bội, rõ ràng cô đã hứa sẽ không tháo lắc tay ra? Vậy mà bây giờ trên tay trống trơn, không hề thấy lắc tay cậu tặng đâu cả.
– Tôi… lỡ làm mất rồi! Tôi có thể đền cho cậu mà, bao nhiêu cũng được, chỉ cần nói giá tôi sẽ cắt tiền tiêu mấy tháng để trả cho cậu.
Đã giải thích nửa ngày rồi mà người đối diện vẫn không trả lời gì cả, chỉ nhẹ nhàng buông tay Diệu Anh rồi ra ngoài. Một lát sau Hải Đăng quay lại với cái khăn mặt trên tay, cậu không hề đưa cho Diệu Anh mà đích thân lau mặt giúp cô.
– Ấy ấy… để tôi…
– Im nào!
Nhìn bộ dạng Hải Đăng rất nghiêm túc, hại Diệu Anh chẳng dám hó hé nửa lời, sợ chọc giận Hải Đăng thì tiêu. Người nào đó thấy Diệu Anh rất ngoan ngoãn cũng chỉ biết thở dài, ai bảo cậu quá mềm lòng, trách cô mấy câu cũng không làm được. Lau mặt xong rồi Hải Đăng ra ngoài lần nữa, nhưng rất lâu vẫn chưa quay lại. Diệu Anh nghĩ chắc cậu bực quá nên về rồi, cô ϲởí áօ khoác ngoài ra, lấy tay phe phẩy mấy cái, nóng ơi là nóng. Cũng may về Hà Nội đỡ hơn Đà Nẵng, Diệu Anh mà ở Đà Nẵng mấy hôm nữa chắc đen như cục than mất.
Vừa vươn tay lấy điều khiển ti vi thì người nào đó bưng cốc nước cam đến, không nói không rằng đưa cho Diệu Anh. Aisss, cái con người kì lạ, giận lên rồi tự nhiên trở nên kiệm lời thế đấy. Có một câu :” Uống nước cam đi ” cũng không thèm nói ra, cứ như đang diễn kịch câm không bằng. Chẳng biết Hải Đăng tìm đâu ra mấy trái cam nữa, vì cả tuần đi chơi nên Diệu Anh vẫn chưa đến siêu thị mua trái cây với thức ăn gì cả. Rõ ràng trước khi đi chơi Diệu Anh đã kiểm tra lại thức ăn trong tủ lạnh, xác định không còn gì có thể hư hỏng cô mới đi, lúc đó làm gì có trái cam nào?
– Giận à?
Ai đó nghe rồi mà không trả lời, im như thóc.
– Này, nói gì đi chứ. Tôi không có ý giấu cậu đâu, chỉ sợ nói ra cậu lại giận như này đây.
Vẫn không trả lời.
Tức thế chứ lị! Thường thì Diệu Anh chỉ thấy con trai mới phải dỗ con gái thôi, giờ thì ngược lại đây. Hải Đăng đảm nhận vai giận dỗi, Diệu Anh lại phải vào vai kẻ dỗ dành. Nghĩ thôi đã thấy ngược đời rồi.
– Này, cậu lớn lắm rồi sao còn giận dỗi trẻ con thế hả?
– Hay là cậu tiếc tiền? Tôi đã bảo sẽ trả lại cho cậu mà.
– Tôi hết cách với cậu rồi đấy!
– Tôi thật sự không cố ý làm mất nó đâu, chỉ là… không biết tại sao tự dưng nó mất thôi à.
– Vẫn còn giận à?
– …
Diệu Anh cứ như đang độc thoại vậy, có mỗi cô nói chuyện luôn miệng thôi. Còn người kia vẫn không có phản ứng gì, mắt cứ nhìn cô chòng chọc như nhìn tội phạm vậy. Haizzz, Diệu Anh biết Diệu Anh sai rồi, cần gì phải giận dai thế chứ?
Được một lát Diệu Anh không biết nói gì nữa Hải Đăng mới đứng lên, cô không nhìn nhưng cảm giác được chỗ nệm bên cạnh bị lún xuống, chắc chắn là do Hải Đăng ngồi xuống rồi. Quen nhau lâu như vậy Diệu Anh mới biết Hải Đăng rất bạo lực nha, hết véo má cô lại cốc trán, 乃úng tai đủ kiểu, rõ là đau luôn. Hải Đăng ác độc định ăn Hi*p Diệu Anh thêm chút nữa nhưng nhìn đến cái trán đo đỏ với hai má hồng hồng lại thấy thương nên thôi, chuyển sang vò đầu Diệu Anh thật mạnh.
– Có tí đồ giữ cũng không xong.
– …
Người ta nói đúng mà, nên Diệu Anh im lặng gật đầu thôi, không phản bác gì cả.
– Lắc tay còn giữ không được những cái khác giữ sao nổi?
Cơ mà cái này là sai nha, trước giờ Diệu Anh chưa làm mất cái gì ngoại trừ lắc tay đó thôi. Cô giữ đồ tốt lắm nha!
– Ai nói chứ? Tôi rất ít khi làm mất đồ nhé!
– Thế sao lại làm mất lắc tay? Không thích nên không giữ chứ gì?
Hải Đăng mặt hầm hầm nhìn Diệu Anh, trông rất đáng sợ đấy! Gớm, người gì đâu ích kỉ quá chừng, có tí chuyện mà giận nãy giờ chưa nguôi.
– Lúc nãy mang áo khoác là sợ tôi thấy hả?
Diệu Anh gật đầu, sự thật đúng là thế mà. Nếu không phải như vậy cô đã không ngu dại gì mà rước cái nóng vào thân. Hải Đăng lại xoa đầu cô, kiểu như ngứa tay hay sao ấy.
– Này, tôi hỏi nhé. Lắc tay bé tí giữ không được thế sau này người yêu… à không, chồng cậu làm sao giữ nổi hả?
Ơ cái gì thế? Liên quan nhể? Đang nói chuyện lắc tay sao tự dưng nhảy vọt qua người yêu với chả chồng con rồi.
– Giữ làm gì? Người tôi yêu không bao giờ lăng nhăng đâu.
Ngoài mặt vẫn lạnh như tiền vậy thôi chứ trong lòng Hải Đăng sớm đã nở hoa rồi. Trong từ điển của Hải Đăng không hề có hai chữ ” lăng nhăng ” , chẳng phải rất thích hợp với tiêu chuẩn của Diệu Anh rồi sao?
– Không cần tỏ ra tội lỗi như vậy làm gì. Để tôi mua lại cái khác.
Ôi cái con người quái đản thế? Chẳng phải vừa rồi giận dỗi vì Diệu Anh làm mất lắc tay sao? Thế mà bây giờ không bắt cô đền còn bảo sẽ mua cái mới nữa chứ. Khó hiểu dễ sợ!
– Không cần đâu.
– Tôi nhớ trong chuyện này là cậu sai mà, sao hả? Còn muốn cãi gì nữa?
Ặc, Hải Đăng nói thế Diệu Anh cũng chẳng dám phản bác luôn. Thôi thì người ta quyết thế nào cô làm theo cái đấy.
Buổi tối mẹ Diệu Anh đích thân vào bếp, mời cả gia đình Hải Đăng ở lại ăn cơm. Cả hai gia đình xem ra rất hợp nhau, trò chuyện rôm rả suốt buổi cơm. Chỉ có ba đứa trẻ là ngoan ngoãn ngồi ăn, thi thoảng người lớn hỏi đến mới trả lời. Chẳng biết có ai để ý hay không từ đầu đến cuối thức ăn trong bát của Diệu Anh đều là do Hải Đăng gắp cho.