Lẽ ra ngay từ đầu ba mẹ Hải Đăng muốn tất cả mọi người đến ở nhà của họ nhưng Diệu Anh cảm thấy ngủ ngoài khách sạn tiện hơn nên ba mẹ Diệu Anh, Quỳnh Giao và Diệu Anh thuê khách sạn ở. Còn vợ chồng Hoàng Thanh Liên và Hải Đăng ở nhà riêng của họ.
Diệu Anh về tới khách sạn đã là chín giờ tối rồi, cũng may trước đó Hải Đăng và Diệu Anh có ghé qua quán ăn bên ngoài ăn tối. Giờ Diệu Anh chỉ việc leo lên giường và ngủ thôi. Nhưng Quỳnh Giao không cho Diệu Anh cơ hội làm việc đó.
Đây là lần đầu tiên trong thời gian qua Quỳnh Giao chủ động đến tìm Diệu Anh. Lúc mới đến đây ba mẹ Diệu Anh có ý định thuê phòng đôi cho cô và Quỳnh Giao nhưng Diệu Anh nhất quyết không chịu, việc cớ là cả hai người đều lớn cả, cần phải ở phòng riêng. Vĩ Hạ thấy là lạ nhưng cũng không hỏi kĩ làm gì, chuyện của tụi nhỏ đôi khi người lớn không nên xen vào.
– Mày sang đây tìm tao có việc gì?
Nhìn vẻ mặt của Quỳnh Giao chắc là chẳng có chuyện gì hay ho, kiểu này hẳn không phải là muốn làm hòa với Diệu Anh rồi.
Nhưng mà… lần này hình như Diệu Anh nghĩ sai?
– Về trễ vậy?
Giọng điệu của Quỳnh Giao rất bình thường, giống như hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra. Quỳnh Giao ngồi xuống giường, kế bên cạnh chỗ Diệu Anh đang nằm. Tầm mắt vô tình lướt qua chiếc lắc tay lạ mắt của Diệu Anh, đây là lần đầu tiên Quỳnh Giao thấy chiếc lắc tay này. Hơn nữa trước giờ Diệu Anh chưa bao giờ đeo trang sức trên tay, theo lời của Diệu Anh như vậy rất vướng víu. Vậy thì lí do gì khiến Diệu Anh đeo chiếc lắc tay này? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt lắm sao?
– Ừ, tao ăn tối ở ngoài luôn.
Nhắc đến ăn tối mới nhớ Quỳnh Giao vẫn chưa có gì bỏ bụng. Buổi tối cả bốn người lớn đều ra ngoài ăn, không có Hải Đăng và Diệu Anh nên Quỳnh Giao ngại đi với họ, đâm ra ôm bụng đói ở khách sạn luôn. Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, mối quan tâm lớn nhất của Quỳnh Giao là chiếc lắc tay của Diệu Anh.
– Lắc tay này, ở đâu vậy?
Theo phản xạ Diệu Anh thu tay lại, đặt ở sau đầu, hành động này trong mắt Quỳnh Giao chẳng khác nào là chột dạ.
– Lúc nãy có đi ngang qua một cửa hàng trang sức, thấy đẹp nên mua thôi.
– Vậy sao? Không phải mày rất ghét mấy thứ trang sức này sao?
Diệu Anh nhíu mày, đứng dậy rời khỏi giường. Giọng điệu của Quỳnh Giao thật khiến cô cảm thấy chán ghét.
– Con người không phải lúc nào cũng như nhau, đến một lúc sẽ phải thay đổi.
– Ý mày là mày thay đổi? Hay là tao?
– Cả hai.
Phải, cả hai! Diệu Anh và Quỳnh Giao đều đã không còn như trước. Ngay chính Diệu Anh cũng biết bản thân mình không còn như trước nữa. Lắc tay sao? Diệu Anh chưa từng nghĩ mình sẽ đeo thứ này vào tay, vậy mà khi Hải Đăng đeo cho cô Diệu Anh mới cảm thấy hóa ra mình không ghét trang sức đến thế. Hơn ai hết, Diệu Anh biết tại sao cô cảm thấy như vậy, có lẽ Diệu Anh đã hiểu rất rõ tình cảm của mình rồi.
Quỳnh Giao của bây giờ cũng không còn là người bạn thân Diệu Anh tin tưởng nhất ngày xưa. Bởi ở giữa hai người có một Hải Đăng. Vì Hải Đăng, Quỳnh Giao có thể bỏ qua tình bạn lâu năm để nghi ngờ Diệu Anh, cãi vã với Diệu Anh… Thậm chí vì Hải Đăng, Quỳnh Giao có thể hại Diệu Anh. Những gã đàn ông đáng ghê tởm từng ᴆụng chạm Diệu Anh, cô biết đó là do Quỳnh Giao đưa tới. Có phải rất thắc mắc làm sao Diệu Anh biết? Đơn giản thôi, trong lúc bản thân cảm thấy tủi nhục nhất, bên cạnh có người nói :” Đừng làm hại nó, chỉ cảnh cáo cho nó biết sợ thôi, nếu không con bé Mai Quỳnh Giao sẽ không đưa đồng nào đâu. ” Xen trong cảm giác nhục nhã đó chính là tuyệt vọng, tuyệt vọng vì Diệu Anh phát hiện ra chính người bạn thân cô tin tưởng nhất lại là người đứng phía sau gián tiếp làm ra những chuyện này. Cái tên đó đến cuối đời Diệu Anh không thể quên được, và cô cũng không bao giờ quên việc Quỳnh Giao đã làm.
Nhưng khi gặp lại Quỳnh Giao rồi, bắt gặp ánh mắt Quỳnh Giao nhìn Hải Đăng rồi Diệu Anh lại không thể hận cô, càng không thể hận Hải Đăng. Tất cả, tất cả cũng vì một chữ ” yêu ” mà ra. Rất may mắn ngày hôm đó Hải Đăng cùng Sarah đến kịp thời, ngoài cái áo bị rách ra Diệu Anh không mất gì cả. Nếu đã như vậy tại sao Diệu Anh không thử tha thứ cho Quỳnh Giao một lần? Chính vì Diệu Anh nghĩ như vậy nên chuyện đó cô đã không truy cứu với Quỳnh Giao, xem như không biết gì.
Mãi đến khi Quỳnh Giao vì Hải Đăng ghen tuông bừa bãi, Diệu Anh lúc đấy mới hiểu: Giữa hai người, niềm tin đã không còn nữa…
Vì Diệu Anh đang mãi suy nghĩ nên không hề biết điện thoại có tin nhắn, đến khi Quỳnh Giao tức giận ném điện thoại vào tường Diệu Anh mới hoàn hồn. Ánh mắt Diệu Anh rất khó tin nhìn Mai Quỳnh Giao, cô vừa làm gì vậy? Ném điện thoại của Diệu Anh vào tường sao? Vì lí do gì Quỳnh Giao có thể làm thế?
– Tại sao mày phải nói dối tao? Tại sao? Tại sao hả?
Quỳnh Giao tiến đến nắm lấy hai bả vai của Diệu Anh, Ϧóþ chặt khiến cô rên lên đau đớn. Diệu Anh không nghĩ Quỳnh Giao dùng sức lớn đến thế. Dù vậy Diệu Anh không hề phản kháng, cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Quỳnh Giao, nhẹ tênh trả lời.
– Vì tao không muốn mày phải buồn.
Với trí thông minh của Diệu Anh cô biết Quỳnh Giao vừa xem gì trong điện thoại của cô, có lẽ là một tin nhắn nào đó, người gửi hẳn là Hải Đăng mới có thể khiến Quỳnh Giao phát điên lên như vậy.
– Lời mày nói nghe thật chói tai. Mày sợ tao buồn sao? Mày có lo lắng sao?
Diệu Anh mà lo lắng cho Quỳnh Giao sao? Nực cười quá vậy! Lo lắng cho Quỳnh Giao mà lại nhận quà của Hải Đăng? Rõ ràng Diệu Anh là người đầu tiên biết Quỳnh Giao có tình cảm với Hải Đăng, vậy mà chính Diệu Anh cũng là người chia cách Quỳnh Giao và Hải Đăng.
– Đủ rồi, Mai Quỳnh Giao! Tao nói mày suy nghĩ nhưng có lẽ mày vẫn chưa suy nghĩ gì cả. Mày đã lãng phí cả một thời gian qua rồi… Ok, được thôi. Cứ tiếp tục suy nghĩ lại mọi chuyện đi rồi đến nói chuyện với tao, bao lâu cũng được.
Diệu Anh đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn tiếp tục đôi co vô ích nữa.
– VŨ HOÀNG DIỆU ANH! TẠI SAO MÀY KHÔNG GIẢI THÍCH? CHẲNG PHẢI MÀY MỚI LÀ NGƯỜI SAI SAO?
Phải, điều Quỳnh Giao cần nhất bây giờ chính là lời giải thích từ Diệu Anh. Mặc kệ đúng sai, giả dối chỉ cần Diệu Anh giải thích Quỳnh Giao tình nguyện tin, bởi vì cô vẫn còn chút tin tưởng Diệu Anh không phải người đâm sau lưng bạn bè, bởi vì cô biết sự thật có khi còn đau lòng hơn, nên chỉ cần Diệu Anh bịa đại một lí do cũng được.
– Tao không làm gì sai cả, vậy tại sao phải giải thích?
– Lí do Hải Đăng tặng mày chiếc lắc này là gì? Có ý gì hả?
– MAI QUỲNH GIAO, ĐỦ LẮM RỒI! MÀY HỎI LẮC TAY CÓ Ý NGHĨA GÌ HẢ, ĐÓ LÀ QUÀ SINH NHẬT CỦA TAO. THAY VÌ Ở ĐÂY GHEN TUÔNG VỚI TAO VẬY MÀY HÃY THỬ HỎI XEM MÀY CÒN XEM TAO LÀ BẠN KHÔNG? MÀY NHỚ SINH NHẬT CỦA TAO Ư? CHẮC LÀ KHÔNG RỒI! MÀY CHẲNG NHỚ GÌ CẢ NGOÀI TÊN HẢI ĐĂNG KIA.
Diệu Anh bỏ ra ngoài ngay sau khi nói mấy câu đó, cô không muốn ở trong đó lâu thêm nữa. Loại không khí này khiến cô vô cùng buồn bực, cô không muốn cãi nhau với Quỳnh Giao, một chút cũng không muốn.
Quỳnh Giao ngồi phịch xuống đất, thất thần nhìn theo bóng dáng của Diệu Anh. Sinh nhật sao? Quỳnh Giao run rẩy cầm điện thoại xem lịch, mười tháng sáu, ngày mai? Thì ra là vậy. Lần này cô sai rồi, sai trầm trọng rồi!
Ở gần khách sạn có tổ chức một buổi chợ đêm, không còn cách nào khác Diệu Anh đến đó luôn. Người đi chợ đêm rất đông, vì vậy không khí càng trở nên nóng nực và ngột ngạt hơn. Ở đây toàn những người có đôi có cặp đi với nhau, chỉ một mình Diệu Anh lang thang cô đơn. Trong người cô chẳng có điện thoại cũng chẳng có ví tiền. Thậm chí dưới chân Diệu Anh còn không có một đôi dép.
Đi qua đi lại mấy gian hàng khiến dạ dày Diệu Anh bắt đầu réo inh ỏi, ở đây toàn những món ăn vặt có hại cho sức khỏe nhưng nhìn rất ngon mắt. Nếu là bình thường Diệu Anh sẽ nghĩ ăn một chút cũng không sao rồi lao đầu vào ăn. Bây giờ cô cũng rất muốn ăn, khổ nỗi không có đồng nào trong người.
Diệu Anh chần chừ mãi ở trước gian hàng xúc xích chiên, hay là vào mua một xiên? Không được, không được, tiền không có đòi ăn gì chứ! Diệu Anh vuốt ve cái bụng một hồi, quyết tâm đi về phía trước. Cô không được thèm ăn như vậy, ăn lúc khuya rất dễ mập, mập lên rồi sẽ rất xấu. Gian hàng tiếp theo lọt vào mắt Diệu Anh là một gian hàng trang sức, Diệu Anh khẽ liếc mắt nhìn chiếc lắc tay, nó chính là nguyên nhân khiến cô và Quỳnh Giao cãi nhau dữ dội như vậy.
Ánh mắt Diệu Anh lướt qua tủ kính một hồi, chợt dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay trong cùng. Là một đồng hồ nam. Nhìn qua thôi cũng biết là kiểu đồng hồ của Georg Jensen, nhưng ở chợ đêm mà có loại đồng hồ này chỉ có thể là hàng fake. Không hiểu vì lí do gì Diệu Anh muốn tiến lên xem thử, còn chưa đi được bước thứ hai cánh tay đã bị ai đó giật ngược lại phía sau, ngay sau đó một mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào cánh mũi.
Khóe mắt Diệu Anh bỗng chốc phiếm hồng, tại sao là cậu? Tại sao cậu lại xuất hiện trong lúc Diệu Anh chật vật nhất chứ? Giây phút này Diệu Anh thực trông chờ một người khác xuất hiện, ít nhất không phải là cậu, Diệu Anh không muốn cậu trông thấy bộ dạng thảm thương của mình hiện tại.
– Tại sao lại ra ngoài giờ này?
Hải Đăng rất lo lắng cho cô, vòng tay mỗi lúc một siết chặt hơn. Khi nãy nhắn tin cho Diệu Anh cô không trả lời, gọi cũng không nghe máy. Đến khách sạn tìm Diệu Anh lại không thấy cô ở trong phòng, trong lúc hoảng loạn Hải Đăng chỉ biết chạy xung quanh tìm kiếm cô. May mắn thay Hải Đăng đã có quyết định đúng đắn khi vào khu chợ đêm này. Hải Đăng càng ôm càng khiến Diệu Anh ngạt thở, cô đấm đấm vài cái trên lưng cậu đòi tự do.
– Tôi sắp ૮ɦếƭ ngạt vì cậu rồi đây.
Hải Đăng cười hì hì xoa đầu Diệu Anh, cũng tại cậu kích động quá. Ánh mắt Hải Đăng quét từ trên xuống dưới cả người Diệu Anh, cuối cùng dừng lại ở hai bàn chân trống trơn của cô, gương mặt trở nên lạnh toát.
– Dép đâu?
– Quên mang.
Diệu Anh cũng cúi xuống nhìn chân mình, ngượng chín mặt, hình tượng của cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Hải Đăng đánh mắt nhìn xung quanh, lập tức kéo Diệu Anh đến một gian hàng giày dép. Cậu không hề để cô chọn lựa, trực tiếp mua cho Diệu Anh đôi dép bông thỏ hồng. Diệu Anh vừa nhìn đến màu hồng đã chán ghét ra mặt, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải mang vào. Hải Đăng một lần nữa nhìn khắp người cô, che miệng cười, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Diệu Anh không biết nên nói gì để chữa ngượng, liền đẩy Hải Đăng sang một bên đi về phía trước. Cô muốn đến xem chiếc đồng hồ đó một chút.
Hải Đăng không biết Diệu Anh định đi đâu nhưng vẫn kiên nhẫn theo sau cô, mặc dù cô không chút mảy may quan tâm đến cậu. Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải, sao mà Diệu Anh cứ đứng trước tủ kính nhìn chằm chằm cái đồng hồ bình thường kia? Chẳng lẽ cô thấy nó có gì đặc biệt sao?
Diệu Anh nhìn tới ngó lui cái đồng hồ đó mãi, nhìn thì cũng giống hàng thật, nhưng chung quy lại vẫn là hàng super fake, không nên mua.
Một lúc sau Diệu Anh mới quay sang nhìn Hải Đăng, hỏi nhỏ.
– Cậu có giữ ví tiền của tôi không?
Vừa hỏi xong Diệu Anh chỉ muốn tát một cái vào má cho tỉnh, ví của cô vẫn còn trên phòng mà. Hải Đăng có ở chung phòng với Diệu Anh đâu mà cầm ví tiền của cô.
Thật không ngờ, Hải Đăng gật đầu. Sau đó từ trong túi áo lấy ra ví tiền của Diệu Anh.
– Sao không nói sớm hả?
Diệu Anh tức giận đá mấy cái vào chân Hải Đăng, khổ nỗi dép thỏ bông đá nó không đau, đâm ra Hải Đăng vẫn nhe nhởn trêu ngươi. Biết sớm Hải Đăng giữ ví của Diệu Anh cô đã không chấp nhận mang đôi dép này rồi, nhìn chẳng khác nào mấy đứa trẻ trâu, cuồng màu hường với chả màu hồng.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại Diệu Anh mua đồng hồ này để làm gì? Chẳng lẽ tặng cho tên ૮ɦếƭ dẫm Hải Đăng này sao? Không, không được.
– Thích cái đồng hồ này à?
Hải Đăng quan sát kĩ lắm rồi, Diệu Anh cứ chần chừ nhìn nó mãi, chắc chắn là có ý định mua.
– Không có.
– Nhưng đây là đồng hồ nam mà?
– Tôi có nói đồng hồ nữ bao giờ đâu?
Diệu Anh bĩu môi, đúng là… Hải Đăng cúi xuống nhìn kĩ chiếc đồng hồ, không có gì đặc biệt. Rồi lại ngẩng đầu nhìn Diệu Anh, cô muốn mua nó? Tặng cho ai? Hai hàng chân mày Hải Đăng nhíu lại mỗi lúc một sâu, Diệu Anh phì cười, bất giác đưa tay vuốt phẳng chân mày của cậu. Làm rồi mới biết ngượng đã quá trễ, Diệu Anh giật mình thu tay về, quay đầu nhìn hướng khác.
– Cô ạ, đồng hồ này bao nhiêu?
– Lấy rẻ cho hai đứa hai trăm rưỡi thôi.
Diệu Anh suýt nữa đã quay sang lớn giọng hỏi cô bán hàng, chỉ là đồng hồ super fake thôi mà hai trăm rưỡi á? Toàn giá trên trời thôi. Hải Đăng âm thầm quan sát biểu hiện của Diệu Anh, liếc mắt thôi cũng biết cô rất muốn mua cái đồng hồ này rồi.
– Gói lại cho cháu.
Hải Đăng rút ví ra, vừa định thanh toán Diệu Anh đã nhanh hơn trả tiền trước. Cô muốn mua đồng hồ này, không thể để nó thuộc về Hải Đăng được.
Cô bán hàng nhận tiền Diệu Anh xong bồi thêm một câu, cười tươi rói.
– Hai đứa trông đẹp đôi thật đấy, hạnh phúc nhé!
Vốn biết đây chỉ là lời dẻo miệng của những người bán hàng vậy mà hai kẻ nào đó mặt mũi đỏ lựng.
Diệu Anh mấp máy môi muốn phản bác đã bị Hải Đăng lôi đi, không cho cô một tí cơ hội để giải thích. Trên đường về khách sạn cả hai không nói gì cả, lặng lẽ tận hưởng chút thời gian ít ỏi được ở cạnh nhau. Mãi đến khi đứng trước cửa khách sạn Hải Đăng mới tò mò hỏi.
– Đồng hồ để tặng ai thế?
Đoán có sai đâu, Diệu Anh đã đoán trước Hải Đăng nhất định sẽ không kìm chế được thắc mắc của cậu. Diệu Anh lắc lắc chiếc hộp trên tay, ra chiều suy tư. Nếu bây giờ tặng cho Hải Đăng cô nên nói như thế nào nhỉ? Diệu Anh càng im lặng càng khiến Hải Đăng khẩn trương, rốt cuộc người đó là ai? Sao có thể khiến người như Diệu Anh chủ động mua quà tặng?
Cuối cùng Diệu Anh quyết định không nói gì hết, dúi hộp quà vào tay Hải Đăng, chạy một mạch vào thang máy. Lúc này Hải Đăng còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, vô tình để Diệu Anh trốn mất.
Phải mất vài giây sau Hải Đăng mới cầm hộp quà trên tay mở ra xem, xác định đúng là chiếc đồng hồ đó cậu mới bật cười ngây ngốc. Ra là tặng cho Hải Đăng sao? Không nói sớm, hại Hải Đăng phải đoán mò từ nãy giờ.
Khi nãy Diệu Anh đã nói điện thoại của cô hư, vậy là bây giờ Hải Đăng không gọi được rồi. Thôi kệ, sáng mai hỏi cũng không mất mát gì.
Lần đầu tiên trong đời Diệu Anh cảm thấy biết ơn vì điện thoại hư như vậy, ít nhất Hải Đăng sẽ không phấn khích đến nỗi nửa đêm gọi điện hỏi này hỏi nọ.
~~~~~
Từ sáng sớm Diệu Anh đã rời khỏi khách sạn, ở Đà Nẵng đặc sản chính là mì quảng. Cô cũng rất thích món này, hầu như ăn mãi không ngán. Rất may trước khi đi Diệu Anh đã thông báo lịch trình cho ba mẹ biết trước, bởi vì cô không có điện thoại nên mọi chuyện khá bất tiện. Đầu tiên Diệu Anh bắt taxi đến chín mươi lăm Nguyễn Tri Phương, ở đây có quán mì rất nổi tiếng. Hầu như những người sành ăn mì quảng ở Đà Nẵng đều biết đến mì quảng bà Mua.
Diệu Anh ăn được chừng nửa tô phía trước có người kéo ghế ngồi xuống, ban đầu cô không quan tâm lắm vì quán này đông khách nên việc những người lạ ngồi chung bàn ăn với nhau là chuyện bình thường.
Đến khi giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn vang lên trên đỉnh đầu khiến Diệu Anh suýt chút nữa sặc nước.
– Hello. Còn tưởng đợi tôi đến rủ ăn sáng, ai ngờ đã đi trước rồi.
Kèm theo câu nói đó là tiếng thở dài thất vọng.
Aisss, thật đúng là âm hồn khó tan mà! Đi đâu cũng không tránh được là thế quái nào?
Diệu Anh không biết nói gì, tiếp tục ăn. Nhưng cô rất tinh ý, trên tay trái của Hải Đăng là cái đồng hồ Diệu Anh tặng. Hải Đăng vừa đứng dậy gọi tô mì quay trở lại đã thấy Diệu Anh ăn xong, cô đang uống nước, điệu bộ giống như chuẩn bị rời khỏi đây vậy. Rất nhanh Hải Đăng đã kéo lấy tay Diệu Anh, môi mỏng khẽ cong.
– Chờ tôi ăn xong cậu mới được đi.
– Tại sao tôi phải làm vậy?
Nói chuyện cứ như ông nội Diệu Anh vậy. Cô thích thì đi, không thích thì ở lại, cần gì người khác ép chứ!
– Tôi đang giữ tiền mua điện thoại mới của cậu. Ngoan ngoãn ngồi đó đợi tôi!
Hải Đăng chủ động buông tay Diệu Anh ra, ngược lại cười rất đểu, cậu thách cô dám rời khỏi đây. Y như rằng Diệu Anh cắn răng ngồi xuống, bấm bụng đợi Hải Đăng ăn xong.
Thật không hiểu nổi Hải Đăng có phải là nam sinh mười bảy tuổi không nữa, tốc độ ăn chẳng nhanh hơn mấy đứa trẻ lên ba là mấy. Giống như lần đầu tiên cậu ta ăn mì vậy, chậm rãi thưởng thức từng cọng mì một, hại Diệu Anh ngồi nhìn đến ngáp ngắn ngáp dài.
Đã ba mươi phút trôi qua rồi, không biết Hải Đăng còn định chiếm bàn của quán người ta bao lâu nữa. Mặc kệ đi, Diệu Anh chịu hết nổi rồi! Cô không thể ở đây lâu thêm nữa! Vừa lúc Diệu Anh định đập bàn đứng dậy Hải Đăng cũng ăn hết tô mì, cậu thanh toán luôn hai tô rồi kéo Diệu Anh đi mất, thậm chí Diệu Anh còn không có cơ hội mở miệng.
Hai người không hề bắt taxi mà đi bộ qua mấy con phố, kẻ trước người sau. Thật ra không phải Diệu Anh không muốn bắt taxi đi cho nhanh đâu nhé, chỉ tại tên Hải Đăng dở chứng muốn đi bộ rồi kéo cô theo thôi, đi bộ mỏi chân quá chừng.
Diệu Anh không chọn điện thoại gì khác, vẫn là kiểu điện thoại cũ, dù sao cô cũng dùng quen rồi. Hải Đăng là người chọn sim cho cô, cậu cũng là người đầu tiên được lưu vào danh bạ của Diệu Anh, đặc biệt đến mức lưu hẳn số một.
Ăn sáng đã ăn rồi, mua điện thoại mới cũng đã mua rồi. Không biết nên đi đâu nữa bây giờ? Hải Đăng xem bản đồ một hồi mới quay sang Diệu Anh, hỏi ý kiến.
– Có muốn đi Asia Park không?
Asia Park là khu vui chơi mới mở ở Đà Nẵng, vì một năm nay Hải Đăng ở Hà Nội nên cậu chưa có dịp đến chơi thử bao giờ. Hôm nay sẵn có Diệu Anh ở đây, ý kiến hai người đi chung cũng không đến nỗi tệ.
– Được.
Dù sao Diệu Anh đến đây cũng là để vui chơi sau một năm học, ngại gì mà không đến chơi thử chứ. Nghe nói ở đó có vòng quay Sun Wheel lọt vào top mười vòng quay cao nhất thế giới, mới nghĩ đến thôi đã thấy hứng thú rồi.
Lần này hai người bắt taxi đến đó, dọc đường đi Diệu Anh cứ thích chí cười suốt. Ở Hà Nội rất hiếm khi Diệu Anh được đi chơi, toàn học và học thôi. Vé vào cổng mặc dù khá đắt nhưng người đến đây vui chơi cũng rất đông. Hải Đăng từ đầu đến cuối nắm chặt tay Diệu Anh, chỉ sợ nới lỏng một chút cô sẽ lạc mất trong nơi rộng lớn này.
Diệu Anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã bị thu hút bởi trò chơi Golden Sky Tower, đó là tháp rơi tự do, nhìn thôi đã thấy kích thích rồi. Lần này đến lượt Diệu Anh kéo tay Hải Đăng đi, trông bộ dạng rất phấn khích.
Sau khi đã cài đai an toàn Diệu Anh cười thích thú, trông chờ Golden Sky Tower hoạt động. Hải Đăng ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu cười, chẳng khác nào trẻ con lần đầu ra ngoài chơi. Golden Sky Tower từ từ nâng lên cao khiến Diệu Anh mở to mắt nhìn toàn cảnh Đà Nẵng bên dưới. Wow! Đẹp quá!
Lúc đã lên đến độ cao nhất định Golden Sky Tower đột ngột đáp xuống đất với vận tốc rất lớn. Ai nấy đều yếu tim hét lớn, mặc kệ bọn họ ra sao Diệu Anh vẫn cười hớn hở, thỉnh thoảng còn hú hét góp vui. Chơi xong trò đó Diệu Anh vẫn còn rất sung sức, kéo tay Hải Đăng hết khu này đến khu khác, không hề để ý vẻ mặt trắng bệch của cậu. Trò chơi thứ năm cũng là trò cuối cùng Diệu Anh muốn chơi – Love lock, nhìn có vẻ thú vị lắm.
Hai người ngồi chung một ghế nên Diệu Anh ngồi trong, Hải Đăng ngồi ngoài. Ban đầu ghế ngồi chầm chậm quay tròn theo chiều kim đồng hồ, sau đó là ngược chiều kim đồng hồ và vận tốc bắt đầu tăng lên, còn có kiểu chuyển động lượn sóng nữa. Vận tốc rất nhanh làm cho Diệu Anh cứ tưởng sắp rớt ra ngoài tới nơi, cả người vô lực dần nghiêng sang phía Hải Đăng, hóa ra đây là lí do nam phải ngồi ngoài, nữ ngồi bên trong.
Chơi xong hết cả Hải Đăng ngồi đợi ở ghế đá chờ Diệu Anh mua nước về. Cô mua hai chai nước suối, thiết nghĩ chơi mệt như vậy uống nước ngọt không tốt lắm. Hải Đăng uống một lần hết luôn cả chai nước, có vẻ rất khát. Lúc này Diệu Anh mới để ý, hình như sắc mặt Hải Đăng không tốt lắm thì phải.
– Này, cậu không khỏe chỗ nào vậy?
Diệu Anh rất ” hồn nhiên ” sờ sờ mặt Hải Đăng, đúng là không ổn lắm. Hải Đăng sợ cô lo lắng, liền gạt tay ra, lắc đầu.
– Không sao, chơi nhiều nên mệt thôi.
– Không phải! Cậu đừng tưởng qua mặt được tôi.
Cậu ta nghĩ Diệu Anh này là ai chứ, nói một câu ” chơi nhiều nên mệt ” cô sẽ tin sao? Nằm mơ đi! Nghĩ kĩ lại thì lúc đó…
– Hải Đăng, cậu sợ độ cao sao?
Hải Đăng đang uống nốt chai nước của Diệu Anh bỗng dưng ho sặc sụa, rõ ràng là chột dạ. Diệu Anh bĩu môi, vỗ vỗ lưng Hải Đăng, định giấu cô chứ gì? Đúng là…
– Tại sao không nói sớm cho tôi biết? Nếu tôi biết sẽ không rủ cậu chơi trò Golden Sky Tower đó rồi…
Nhìn bộ dạng hối lỗi của Diệu Anh thấy mà thương, cậu sao có thể trách cô đây? Là Hải Đăng tự nguyện chơi cùng Diệu Anh mà, biết rõ chứng sợ độ cao của mình rất nặng nhưng cậu vẫn muốn thử. Bàn tay phải vô thức vuốt ve mặt đồng hồ, trả lời rất nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì là quở trách.
– Không sao. Tôi cũng tò mò muốn chơi mà.
Hành động của Hải Đăng vừa vặn lọt vào tầm mắt của Diệu Anh, cô bắt chước giọng điệu cậu hôm đó, cười cợt.
– Thích không?
Câu hỏi bất ngờ của Diệu Anh khiến Hải Đăng nhất thời không hiểu cô đang nói đến cái gì. Nhưng cậu để ý cô cứ nhìn mãi cái đồng hồ, rất nhanh Hải Đăng đã hiểu Diệu Anh muốn hỏi gì.
– Rất thích.
Hải Đăng cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng tinh, thật không biết nụ cười này đã hớp hồn biết bao cô gái nhà lành rồi. Diệu Anh che mặt quay đi, cô biết mặt mình bây giờ nóng chẳng khác gì chảo dầu.